Sinh viên đại học thường tự giễu mình là những người ngốc nghếch trong sáng, nhưng thực ra họ chỉ mang trong mình một lòng nhiệt huyết và sự công bằng chính trực.
Trì An An cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Phan Hàng chào tạm biệt cô, mang mì lạnh nướng về trường trong niềm vui.
Những khách hàng sau đó lần lượt nhận được phần mì của mình, có người có thói quen vừa đi vừa ăn, vừa nhận mì nướng đã thử một miếng, sau đó ngạc nhiên mở to mắt.
Quán mì lạnh nướng này sao lại ngon thế? Trước đây chưa từng thấy qua!
“Chị ơi, nguyên liệu này là chị tự pha à?”
“Chị mới mở hàng hả? Lần đầu tiên em thấy, ngon thật đấy.”
“Mai chị có ở đây không?”
...
Tay Trì An An không ngừng làm việc, vừa trả lời từng câu hỏi của khách: “Ừ, tất cả là do chị tự pha chế... Mới mở được hai tuần thôi, trước chị bán ở chỗ khác, hôm nay mới chuyển qua đây... Có chứ, từ giờ chị sẽ bán ở đây.”
Hôm nay cô bán muộn hơn bình thường hơn bốn mươi phút, lúc đầu bán chậm nhưng về sau tốc độ bán đã gần giống như khi cô còn ở vị trí cũ.
Trì An An rất tự tin về món mì lạnh nướng của mình, cô tin rằng không lâu nữa sẽ trở lại tốc độ bán hàng như trước.
Về đến nhà, cô dọn dẹp mọi thứ qua loa rồi lại xuống lầu, đi thẳng đến siêu thị thực phẩm gần đó.
Cô mua một miếng thịt bò, một miếng thịt lợn, và thêm một túi nấm hương khô vì nhà đã hết.
Mang nguyên liệu về nhà, Trì An An ngâm gạo, làm sạch thịt rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Không giận thì không giận, nhưng chuyện của cô với Vương Tông Bình thì cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Trong đầu Trì An An đã có kế hoạch, cô dọn dẹp xong rồi bắt đầu viết lách. Còn ở phía bên kia, Phan Hàng, người thường ăn hết mì lạnh nướng trên đường về, lần này cố nhịn chỉ ăn một nửa, giữ lại nửa hộp còn lại để mang về trường giới thiệu cho bạn bè.
Vào đến phòng chuẩn bị, chị khóa trên ngửi thấy mùi thơm và quay sang hỏi: “Phan Hàng, đây là mì lạnh nướng mà em nói trong nhóm à?”
“Đúng rồi, tiệm này đặc biệt ngon, nhưng hôm nay chủ tiệm bị ăn hϊếp, em nuốt không trôi nên mới đi quảng bá giúp cô ấy. Tiền bối, chị có muốn...”
Phan Hàng định bảo chị khóa trên thử một miếng, nhưng chợt nhận ra người ta là con gái, cảm thấy ngại ngùng. Đúng lúc đó, một nam sinh cùng làm thí nghiệm với cậu bước vào, cậu lập tức quay sang nói: “Tiết Vũ Bình, cậu đến đúng lúc lắm! Thử món mì lạnh nướng của tôi đi.”
Tiết Vũ Bình cười ha hả bước tới: “Đây là món mì lạnh nướng khiến cậu suy nghĩ triết lý về cuộc đời đấy à? Tốt quá, cậu đã quảng bá tới tận nhóm của giáo sư rồi, cậu thấy giáo sư Kim trả lời chưa?”
Cậu ta vừa nói vừa dùng hai cái đũa tre gắp một miếng mì lạnh nướng, dù đã nguội đi chút ít nhưng lớp mì bọc trứng vẫn vừa dẻo vừa thơm. Trứng được chiên lên có màu vàng rực rỡ, hòa quyện với nước sốt đặc biệt và lớp vỏ ngoài hơi cháy của xúc xích... Miệng đầy hương vị, vị cay thêm phần khoái khẩu và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.