Phan Hàng lại lắc đầu.
“Không, tôi đang nghĩ ngày mai trưa nên chọn mì lạnh nướng hay đùi gà kho, khó chọn quá.”
Người bạn: ???
Phì, đồ Phan Hàng nhảm nhí, làm người khác tốn công lo lắng!
...
Chương thứ ba viết xong, vì trong nội dung không xuất hiện món ăn mới, An An buổi tối qua loa làm bữa cơm.
Khi đang ăn, cô bạn thân Miêu Tranh gọi video, rất quan tâm hỏi cô đang làm gì.
An An chuyển camera ra sau, hướng về bàn ăn với ba món một canh: “Đang ăn, làm chút đồ đơn giản.”
“…” Miêu Tranh ở đầu dây bên kia im lặng suốt năm giây rồi mới lên tiếng, “An An, cậu không có vấn đề đấy chứ! Vịt nướng áp chảo, rau cải xanh luộc, măng tây xào thịt bò, canh sườn hầm hạt sen… một mình cậu ăn bữa này mà gọi là ‘làm chút đồ đơn giản’?!”
An An chuyển camera về phía trước, điềm nhiên gắp một miếng thịt bò: “Ừ, vịt nướng mua trên đường về, mình chỉ làm sơ lại trên bếp, mấy món còn lại đều là món nhanh, với mình thì không tốn mấy phút là xong.”
Miêu Tranh không cãi lại được, bĩu môi: “Thôi được, dù sao cậu cũng là đầu bếp đại tài, cậu nói gì cũng đúng.”
An An vừa nhai rau cải vừa hỏi: “Sao lại gọi đột ngột vậy, nói thẳng đi.”
“Bị phát hiện ra rồi,” Miêu Tranh cười hí hửng, “Vậy mình nói thẳng nhé, có một người bạn muốn mở nhà hàng, nghe nói cậu đang rảnh, hỏi xem cậu có muốn làm bếp trưởng không.”
Chưa kịp để An An trả lời, Miêu Tranh lại nói: “Đãi ngộ rất tốt, mà menu các món cũng do cậu quyết định, sẽ không xảy ra mấy chuyện phiền phức như ở khách sạn trước đây đâu. An An, cậu có tài năng như vậy, không thể cả đời bán mì lạnh nướng được.”
Miêu Tranh nói những lời này là vì muốn tốt cho cô, An An hiểu điều đó, nhưng giờ cô đã quen với cuộc sống tự do, không muốn làm công cho người khác nữa.
Hiện tại cô đang có hứng thú với mì lạnh nướng, thì cứ làm cái này, sau này có thể sẽ chuyển qua nướng mực, xiên nướng, hoặc xào tôm hùm.
Một ngày nào đó, nếu muốn mở nhà hàng riêng của mình, cũng không phải là không thể.
An An đặt đũa xuống, mỉm cười nói: “Ừ, biết là cậu muốn tốt cho mình, nhưng giờ mình thực sự không có hứng thú, cảm ơn cậu đã giúp mình tìm cơ hội. Nói thật, bây giờ mình làm mì lạnh nướng, muốn nêm nếm thế nào thì nêm nếm thế đó, lại còn có thể thấy nụ cười hài lòng của khách ngay lập tức, niềm vui này không cái chức danh nào ở khách sạn có thể mang lại cho mình.”
Bán mì lạnh nướng khiến cô hạnh phúc hơn nhiều so với làm việc ở khách sạn năm sao, mỗi khi nghĩ đến những uất ức trong khách sạn, cô lại cảm thấy biết ơn chính mình đã dứt khoát bỏ việc lúc đó.
Nếu không có khoảnh khắc quyết định ấy, làm sao có được cuộc sống vui vẻ như bây giờ!
Miêu Tranh hiểu rõ cô nhất, biết rằng không thể thuyết phục được nữa, liền nói: “Được rồi, mình không khuyên nữa. Vài ngày tới mình có chuyến công tác gần chỗ cậu, sẽ đến nhà cậu ăn ké, nhớ chuẩn bị một bữa đại tiệc cho mình.”
“Được, được, sẵn sàng đón tiếp.”
Kết thúc cuộc gọi với bạn thân, An An tiếp tục ăn, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh “đing đing” quen thuộc.