Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 63: Viếng Mộ

Nói ra thì kỳ quái.

Tạ Thành cảm thấy khá là may mắn khi bị Thanh Phi Hưng đưa đi trải nghiệm cuộc đời hắn ta và gã anh trai Thanh Phi Huy. Đó chính là mốc nối cho nhiệm vụ. Anh cũng nắm được kha khá vài phần chính.

Nguồn cội mọi chuyện chính là Bách đại sư và tiến sĩ Lung Nghi.

Nếu như gia đình Thanh Phi không hợp tác làm chuyện ác nhân thì không đến mức có tai họa ập đến.

Chắc chắn Thanh Phi Hà chết không đơn thuần chỉ là lên cơn đau tim.

Mà bị ‘quả báo’ gϊếŧ.

‘Quả báo’ sẽ tìm đến những kẻ tiếp theo để ‘trả’.

Những người vô tội ở trong nhà tiếp theo phải chịu vạ lay!

ĐOÀNG!

Sấm sét đánh ngang trời.

Tạ Thành mở choàng mắt, anh day huyệt thái dương. Lúc này mới tỉnh táo dáo dác xung quanh.

“Đây là phòng làm việc của mình?”.

Một mớ hỗn độn trong đầu cuộn tròn lại sau đó nổ tung, Tạ Thành biến sắc đứng lên chạy đến trước cửa thì bỗng khựng lại: “Mình nhớ đêm qua mình ở phòng của Tần Nhĩ mà, tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?”.

Cốc cốc cốc!

Tạ Thành giật mình: “Ai?”.

Diệp Phương mở cửa ra liền thấy Tạ Thành đã đứng trước cửa, cô ta bước đến ôm lấy anh, nói: “Chồng à, sáng nay em đã chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi, chúng ta đi viếng mộ ba”.

Tạ Thành nhíu mày, anh vẫn nhớ hôm qua mình đã viếng mộ Thanh Phi Hà. Hôm nay Diệp Phương tự dưng muốn kéo anh đi cùng. Cảm thấy thật khó chịu, anh khẽ gỡ tay cô ta khỏi người mình: “Được đợi anh”.

Gì thế này?!

Tại sao lại đồng ý rồi?!

Bóng dáng Diệp Phương biến mất ở khúc rẽ hành lang. Tạ Thành ngồi xuống bàn làm việc, định thần lại. Khi nãy rõ ràng trong đầu anh đã có sẵn câu đáp, anh định trả lời là “không đi”, bỗng giống như có thế lực vô hình điều khiển thần trí khiến anh phải chấp nhận.

Bỗng ánh mắt anh lia đến cuốn lịch nhỏ trên bàn, cầm lên.

Tạ Thành: “Hử?!”.

Anh hoảng hốt khi nhìn cái năm trên lịch: “Năm 1988?!”.

“Nhưng mình nhớ là mình đang ở năm 1987 mà?! Rốt cuộc… Chuyện gì thế này?!”.

Hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 1988.

“Năm nay chính là năm xảy ra những sự kiện được viết trong tờ giấy kia!”.

“Có nghĩa là còn hai tháng nữa sẽ là đám tang của Diệp Phương!”.

Reng Reng Reng___

Chuông điện thoại bàn reo lên, cùng lúc đó mưa bắt đầu trút ào xuống.

“A lô”. Tạ Thành nhấc máy.

Đầu dây bên kia nói: “Thanh tổng, vật liệu đã được chuẩn bị hết rồi ạ, hai tuần nữa sẽ tiến hành sửa chữa ạ?”.

Tạ Thành đơ người ra giây lát, bỗng một sợi dây phát sáng luồng qua não. Anh đáp: “Được”.

Cúp máy.

Hai tuần nữa bên xây dựng sẽ đến nâng cấp khách sạn Thanh Phi.

Tạ Thành về phòng ngủ thay quần áo rồi cùng gia đình đi viếng mộ.

Lúc bước xuống lầu chuẩn bị bước ra ngoài, anh bỗng đi ngang Tần Nhĩ đang bưng đồ đạc đi đâu đó. Tạ Thành liền gọi y: “A Nhĩ”.

Tần Nhĩ liền dừng bước, đứng im giây lát sau đó quay lại mỉm cười: “Ông chủ cần gì không ạ?”.

Tạ Thành bất ngờ, Tần Nhĩ vậy mà nhìn anh cười tươi. Bỗng ngộ ra gì đó, anh khẽ nhíu mày.

Là y đang ‘diễn xuất’.

Vì không muốn ai phát hiện mối quan hệ tình nhân bí mật của y và Thanh Phi Huy, nên đã đeo tấm mặt nạ ‘da người’ vẽ lên trên nụ cười ‘chân thực’.

“Ông chủ nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước”. Tần Nhĩ cúi chào anh rồi quay lưng đi tiếp tục công việc của mình.

Tạ Thành: “…”.

Trên xe.

Diệp Phương ngồi ghế trước với tài xế, anh ngồi phía sau cùng Thanh Phi Phong. Cậu bé yên tĩnh nhìn ra cảnh vật lùa đi qua cửa sổ xe, không loi nhoi lóc chóc như những đứa trẻ bình thường khác. Tạ Thành cảm thấy cậu bé hiểu chuyện, cứ như nó biết nếu nó nhõng nhẽo lè nhè với ba mẹ nó thì nó cũng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt.

Diệp Phương dường như không quan tâm Thanh Phi Phong cho mấy, anh thấy cô ta đến cả cái ôm nó tỉ tê dịu dàng trò chuyện với nó một chút cũng không có. Một người làm mẹ như cô ta thật vô tâm vô cảm. Thật là tội nghiệp đứa nhỏ này. Còn một kẻ làm chồng, làm ba như Thanh Phi Huy chỉ suốt ngày nhốt mình trong phòng làm việc, có chuyện cần mới chịu lú đầu ra ngoài. Đến trao tình yêu thương âu yếm với vợ cũng không có chứ nói chi là quan tâm cưng yêu đứa con trai của hắn.

Tạ Thành giơ tay xoa đầu nó, mỉm cười hỏi: “Con với mẹ đã ăn sáng chưa?”.

Thanh Phi Phong quay qua với gương mặt vô biểu cảm, đáp: “Con và mẹ ăn rồi, ba chưa ăn sáng ạ?”.

Tạ Thành trong thân chủ Thanh Phi Huy không cảm thấy đói bụng, cảm giác lúc nào bụng cũng đầy. Cứ như đã ăn rất no trước đó rồi: “Ba ăn rồi”.

Đôi mắt to tròn vô hồn của Thanh Phi Phong nhìn anh chằm chằm. Tạ Thành bắt đầu lúng túng không biết nói chuyện giao tiếp với cậu bé như thế nào nữa.

Thanh Phi Phong thấy ba nó không có gì nói với nó nữa, liền quay mặt nhìn ra cửa sổ tiếp.

Tạ Thành khẽ đổ mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này trong một thoáng có gì đó khá là đáng sợ. Nhất là ánh mắt của nó, không như những đứa trẻ khác mới bốn tuổi hồn nhiên ngây thơ. Thanh Phi Phong luôn bộc lộ ra thần sắc lạnh lùng kỳ quặc, như thể nó đã từng trải qua những chuyện tăm tối ảm đạm của cuộc đời này.

Anh có cảm giác…

Thanh Phi Phong giống hệt Thanh Phi Hưng.

Thình thịch.

Một suy nghĩ đáng sợ vụt qua đầu Tạ Thành, nhỡ như Thanh Phi Phong chính là Thanh Phi Hưng đầu thai lên thì sao?!

Đoàng!

Tia sét xẹt ngang mây đen, Tạ Thành hít sâu rồi khẽ khàng thở ra. Anh tự chấn an chắc chính mình nghĩ nhiều, làm gì có chuyện như vậy? Thanh Phi Hưng chắc chắn vẫn còn sống, hắn ta là ác ma nấp trong bóng tối chờ ngày trả thù.

Tạ Thành che ô bế Thanh Phi Phong trên tay nhìn quanh dưới chân núi nghĩa trang Thanh Phi Gia. Nơi này hình như có vài điểm khác với lúc trước anh đến. Ở bìa rừng có lắp cáp treo để đưa lên trên nghĩa trang dễ dàng tiện lợi, không cần phải đi bộ bằng bậc thang.

Diệp Phương ôm tay anh cùng bước lên cáp treo đi lên trên. Quản lý của cô ta sẽ ở lại chờ chuyến sau xách đồ cúng đi lên.

Lên cao Tạ Thành nhìn ra cửa kính, phía dưới là mảnh rừng xanh nhưng lại chứa một sắc màu u ám. Tựa hồ khu rừng đang che giấu một con quái vật kinh khủng nào đó ẩn mình dõi theo những con mồi.

Thoáng rùng mình, anh dời mắt chỗ khác.

Mưa dần nhỏ hạt, chỉ còn lại lâm râm. Đến nơi, ba người đi ra, cáp treo hạ xuống bên dưới để đưa quản lý lên.

Không giống như từ bậc thang đi lên sẽ đi qua một lối đi bằng đá mới dẫn đến nghĩa trang. Cáp treo đưa bọn họ lên trước cổng vào nghĩa trang. Tạ Thành bế Thanh Phi Phong đi vào trước.

Những ngôi mộ trong nghĩa trang được làm bằng đá hoa cương đẹp đẽ, loáng bóng. Kính trong suốt bao trùm lấy ngôi mộ che nắng, che mưa, chừa ra cái lỗ để cho người nhà đưa tay vào thắp nhang, dọn đồ cúng. Đèn hoa đăng bên trong phản ra sắc vàng tôn trong màn mưa đen một chút ánh sáng ấm áp.

Đi đến giữa nghĩa trang, Tạ Thành chú ý ở trung tâm có một ngôi mộ chưa xây xong. Đất đá và vật liệu xây dựng còn nguyên. Ngôi mộ này dường như khác với những ngôi mộ còn lại ở xung quanh. Nhìn giống như cái tháp, nhưng chỉ mới dựng hình bằng thép, chưa xây dựng.

Tạ Thành nhíu mày.

Đây là xây mộ cho ai?

Làm gì mà xây to thế?

Xung quanh toàn là mộ nhà mấy đời tổ tiên, con cháu đều được chôn trong ngôi mộ có hình dạng giống nhau. Sếp ngay hàng thẳng lối, không lệch, không xiêu vẹo. Tự dưng xuất hiện một cái ngôi mộ hình tháp giữa trung tâm thế này chẳng phải rất kỳ quái sao?

Bỗng trong mộ tháp có thứ gì đó thu hút Tạ Thành, anh đứng im nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Từ trong hố dành để chôn quan tài xuống, có thứ gì đó đen xì như bàn tay gầy gò thò ra.

Thình thịch, thình thịch.

Anh trợn tròn mắt xanh mặt dõi theo một con quỷ đầu trọc lóc gầy còm, cái mặt xấu xí nhìn phát tởm đang bò về hướng anh. Hai chân Tạ Thành đột nhiên nặng trịch, cứng ngắt, không thể di chuyển nổi.

Thình thịch, thình thịch.

“Trả… Mạng…”. Con quỷ rêи ɾỉ thè cái lưỡi đỏ tươi nhiễu nhão máu me.

Tạ Thành run rẩy siết cây dù trong tay, tay kia ôm chặt Thanh Phi Phong: “Con trai, đừng sợ, nhắm mắt lại đi”.

Thanh Phi Phong im re giây lát, bỗng lên tiếng: “Ba à”.

Con quỷ chậm rãi bò lếch trong mưa, Tạ Thành không dám nhìn nó nữa khẽ quay mặt qua nhìn con trai. Đột nhiên mặt mày anh biến sắc, tái nhợt, há hốc mồm.

Đoàng!

Đứa bé anh bồng trên tay đâu còn là khuôn mặt của Thanh Phi Phong nữa đâu. Đập sát vào mặt anh chính là gương mặt một người đàn ông bấy nhậy thịt máu đỏ tươi nhày nhụa lồi ra. Gương mặt dần tách thành hai, con mắt bên phải rớt ra. Nó nhoẻn miệng cười với anh. Y hệt cái kẻ anh thấy trong đôi mắt con mèo đen kia.

Âm thanh của tiếng máy cưa từ đâu vang lên bên tai văng vẳng, ồn ào, nhức hết cả đầu. Con quỷ đằng kia đã lếch đến dưới chân anh, tay nắm lấy chân anh. Hai con quỷ, một trên, một dưới đang quấn lấy anh. Dây thần kinh siết chặt, Tạ Thành tá hỏa từ ruột gan đến tận óc: “AAA!”.

“Chồng! Anh sao vậy?!”. Diệp Phương phía sau bỗng đập vai anh.

Tạ Thành giật mình, bừng tỉnh. Lúc bây giờ mọi thứ chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa lâm râm tí tách trên mặt ô. Hai con quỷ đã biến mất. Anh nhìn lại đứa bé trên tay mình. Liền thở phào một cách nhẹ nhõm, vẫn là Thanh Phi Phong đáng yêu của anh.

Diệp Phương bước ra trước mặt anh, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”.

Tạ Thành lắc đầu, nói: “Không có gì đây”.

“Phu nhân tôi bày đồ ra cúng nha”. Quản lý cuối cùng cũng đến, xách trên tay mấy món đồ cúng, hoa tươi và trái cây.

Diệp Phương: “Ừm”.

Rồi hai người họ quay lưng đi lấy đồ ra cúng.

Tạ Thành vẫn không thể hiểu nổi cái ảo giác kinh khủng vừa nãy. Hai con quỷ đó đại diện cho thứ gì mà lại xuất hiện hù dọa anh chứ?

Nếu không nhờ Diệp Phương gọi anh hoàn hồn thì có lẽ hiện tại anh đã bị chúng gϊếŧ rồi.

“Ba ơi”. Thanh Phi Phong gọi anh.

Tạ Thành mỉm cười: “Sao vậy con?”.

Thanh Phi Phong bỗng chỉ tay vào tháp mộ chưa xây xong, giọng nó như kẹo bông nhưng âm điệu lại lạnh lùng: “Có một chú giống hệt ba đứng ở đó nhìn ba nãy giờ”.

Tạ Thành nghe nó nói thế bỗng cả kinh, anh liền quay qua nhìn.

Hoàn toàn không có ai!

Tạ Thành quay lại hỏi nó: “Ba không thấy ai cả, con nhìn nhầm sao?”.

Anh chỉ thấy nó nhìn anh chằm chằm, không đáp lời nào. Ánh mắt nó vô hồn không có tia sáng thể hiện sự trong sáng vốn có của một đứa trẻ. Như thể đây là đôi mắt nhìn thấy những thứ đen tối không thuộc về thế giới loài người này.

“Chồng ơi mau qua đây thắp nhang cho ba đi”. Diệp Phương đằng xa nói vọng đến.

Mưa đã tạnh hẳn, nhưng không lấy nổi tia sáng chiếu soi, nhiệt độ càng lạnh lẽo. Tạ Thành để Thanh Phi Phong xuống, đóng ô lại đưa cho quản lý. Anh lấy một cây nhang, thắp lửa trong ly nến, xong anh cắm nhanh trong lư hương. Khói từ những cây nhang mới thắp tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Tựa hồ không phải mùi hương nguyên gốc của địa cầu, cứ như nó đến từ nơi xa xăm nào đó ngoài vũ trụ.

“Ba ơi, đi thôi. Mẹ gọi ba nãy giờ, ba không lên tiếng, tưởng ba đang hồi niệm cùng ông nội nên đã cùng chú La đi xuống trước rồi”. Thanh Phi Phong nắm tay anh.

Tạ Thành lại hoàn hồn, nhìn lại xung quanh nghĩa trang thanh tĩnh không một động tĩnh. Chỉ còn lại anh và Thanh Phi Phong.

Tạ Thành khẽ nhíu mày khó hiểu, tự hỏi.

Không lẽ mọi hành vi, chuyển động của bọn họ nhanh đến vậy sao?

Chỉ vừa nhắm mắt hít hương nhang, giây sau họ lại xong xuôi rồi bỏ đi?

Tạ Thành thở dài bế Thanh Phi Phong lên đi về.

Trong cáp treo, Thanh Phi Phong ngồi dựa vào anh, nghịch ngón tay của anh. Tạ Thành bây giờ mới để ý, lúc chỉ có anh và đứa nhỏ này ở cùng một mình, nó sẽ bộc lộ một chút tinh nghịch hồn nhiên. Còn bình thường khi có Diệp Phương bên cạnh, hay người khác bên cạnh, nó có xu hướng là trầm tĩnh, lạnh lùng. Giống như bảo thủ, tạo ra vách chắn vô hình giữa nó với mọi người xung quanh.

Ban đầu Tạ Thành cứ ngỡ đứa trẻ tính cách lầm lũi này bị suy âm, ma quỷ dễ đeo bám. Nhưng sau nhiều lần quan sát mới thấy, đứa nhỏ này có vấn đề về mặt tâm lý. Chắc tại sống trong cảnh nhà ba mẹ lạnh nhạt không quan tâm, bỏ bê cho nên nó mới trở nên kỳ quặc như thế.

Tay còn lại kia, Tạ Thành xoa đầu nó.

Đúng là đứa trẻ đáng thương.

Nhìn Thanh Phi Phong bất chợt Tạ Thành nhớ đến bản thân mình lúc nhỏ.

Anh cũng từng là một đứa trẻ tính cách lầm lũi cùng cách ứng xử với người xung quanh giống hệt Thanh Phi Phong.

Người ta thường gọi anh là đứa trẻ tự kỷ.

Lúc lớn lên, khi được đi bác sĩ khoa thần kinh anh mới có thể sống một cuộc sống và sinh hoạt giao tiếp như người bình thường.

Nếu như có thể, anh muốn đưa Thanh Phi Phong đi khám bác sĩ để nó có thể ổn định tâm lý và sống như bao đứa trẻ thơ ngây trong sáng khác.