Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 61: Trải Nghiệm Mới

Chiều chạng vạng, không có nắng hoàng hôn chiếu rọi trước khi trăng lên. Một màn mưa bao trùm, hất lên ngôi biệt thự nằm sau mảnh rừng một sắc màu ảm đạm.

Sau khi Thanh Phi Hà qua đời vì cơn đau tim đột ngột tái phát, Thanh Phi Huy đã được thừa hưởng tài sản ông ta để lại. Giao lại công ty cho hắn, sau ba năm hắn là đại ông chủ giàu nứt bao muôn dân nghe danh đều kính nể. Khối tài sản hiện tại đã lên tám mươi sáu nghìn tỷ B.o, tiêu xài ăn chơi từ đời này qua đời khác cũng không hết.

Khách sạn Thanh Phi cũng đã nâng tầm cao mới, một khách sạn được đánh giá trên năm sao. Hàng khách đông đảo kéo đến. Cát vàng ống, biển xanh biếc màu da trời lấp lánh ảo diệu mang một giai sắc tựa thiên giới. Nét đẹp cuốn hút con người. Nhưng có một điều khiến tất cả bọn họ mê mẩn đó chính là, lúc thủy triều dâng sẽ mang theo bãi vàng đến.

Là vàng thật nguyên chất, không phải giả!

Đã là con người ai mà chả tham chứ, họ đến đây du lịch cũng có mục đích.

Lấy vàng mang về.

Việc bãi biển nhà mình bỗng dưng xuất hiện vàng, Thanh Phi Huy biết vào thời điểm ba năm trước. Chuyện lạ li kỳ, khi Thanh Phi Hà nằm xuống đất sâu những hiện tượng kỳ quái bắt đầu xuất hiện. Bãi biển khu du lịch xuất hiện vàng. Còn người hầu trong nhà dần xin nghỉ việc hết. Rồi Thanh Phi Huy lúc bình thường tỉnh táo có ý thức, lúc thì ngẩn ngơ nhìn xa xăm vô hồn. Cứ như Thanh Phi Hà thành hồn ma nửa muốn độ con cháu trong nhà làm ăn phát tài, nửa làm con cháu suy bệnh tật.

Đó là những gì thước dây ký ức của Thanh Phi Huy chiếu trong đầu Tạ Thành.

Sau khi viếng mộ trở về anh ăn tối cùng ‘vợ con’, xong vào phòng làm việc của mình khóa cửa tự nhốt chính mình. Trong phòng chỗ nào cũng toàn là sách tập hồ sơ để bừa bộn, nhìn vào đã thấy đau đầu. Tạ Thành mệt mỏi ngồi xuống sofa giữa phòng, nhắm mắt day huyệt thái dương.

Anh hoàn toàn không biết diễn biến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh phải trải nghiệm cuộc đời của Thanh Phi Huy bao lâu?

Bây giờ anh chỉ muốn tìm ra Thanh Phi Hưng, kẻ đã khiến anh phải trải qua những điều tồi tệ, đau đớn này, chỉ cần gϊếŧ chết hắn ta anh có thể thoát khỏi ác mộng này. Quay về hiện thực cùng Lưu Vũ, Tạ Anh và đồng đội hoàn thành nhiệm vụ để đi tiếp tìm cách giải mã cái lời nguyền chết tiệt.

Nhưng vấn đề quan trọng nằm ở đây đó chính là Thanh Phi Hưng hiện tại đã biến mất! Thước phim ký ức của Thanh Phi Huy đã bị mất một lỗ hỏng thời gian, nó khuyết thành khoảng không vũ trụ. Toàn bộ không có hình ảnh về Thanh Phi Hưng trong ba năm qua.

Không lẽ Thanh Phi Hưng đã bị gϊếŧ chết rồi sao?

Không lẽ bị gϊếŧ bởi thí nghiệm bệnh hoạn của Lung Nghi?!

Tạ Thành: “?!”.

Anh bỗng giật mình trợn trừng mắt.

“Meo…”. Là một con mèo đen phóng lên người anh.

Tạ Thành thở phào, xoa đầu nó.

Con mèo này trông rất quen mắt, nhưng Thanh Phi Huy không có nuôi nó. Sao nó lại xuất hiện trong nhà nhỉ?

Là mèo hoang sao?

Con mèo dễ thương, có chút ú tròn. Nhìn vào hai mắt tròn se xanh biếc màu biển cả của nó, Tạ Thành mơ hồ thấy bóng mình phản chiếu trong đó là Thanh Phi Huy.

Nhưng mà, có gì đó không đúng!

Nửa mặt bên phải dần dần tách ra, máu thịt nhày nhụa nhiễu nhão tuôn trào. Kẻ trong đôi mắt con mèo hình thù trở nên kinh dị, Tạ Thành kinh hãi mấp máy môi không thốt nỗi lời nào. Kẻ đó nhoẻn cái miệng đến tận mang tai mỉm cười với anh.

“Aaa!”.

Tạ Thành sợ hãi la lên, con mèo đen nhảy khỏi người anh phóng ra ngoài cửa sổ rồi biến đi mất.

Anh cố hít thở để bình tĩnh trở lại, bỗng nhìn ra tấm màn màu đỏ mỏng nhánh ngoài cửa sổ bị gió thổi lất phất. Mờ ảo có một cái bóng đen ngồi xỏm trên tay cầm con dao múa xoay. Đứng lên, đầu óc Tạ Thành bỗng căng ra, trái tim trong lòng ngực đánh trống muốn lọt ra ngoài. Hai chân anh tựa hồ muốn mềm nhũng tại chỗ, liền thụt lùi ra đằng sau. Lưng chạm đến cửa cánh cửa.

Chạy thôi!

Lạch cạch!

Anh rõ ràng khóa cửa bên trong thế sao giờ cánh cửa thành khóa bên ngoài?! Không thể mở!

Quay đầu lại, cái bóng đen đã đứng lên. Cảm giác nó đang dòm anh chòng chọc, để xem con mồi định làm gì. Tạ Thành đổ mồ hôi lạnh, anh bỗng quỵ xuống đất. Nhắm mắt chờ chết.

“Hahaha!!!”.

Tiếng cười man rợ vang lên dần văng vẳng sau đó im bặt. Tạ Thành hé mắt, sau đó mở mắt. Cái bóng đen đã biến mất.

Gió lùa mạnh khiến tấm màn tung bay, bên ngoài là khoảng không đen kịt, mưa lất phất tạt vào.

“Gì vậy chứ?”.

Tạ Thành lòm khòm đứng dậy, ôm quả tim vẫn còn đập thình thịch.

“Thanh Phi Hưng sao?”.

Có phải là hắn ta không?

Tạ Thành bước đến đóng cửa sổ lại, anh ngồi vào bàn làm việc: “Nếu là Thanh Phi Hưng thật thì hắn ta có quay trở lại tìm mình rồi gϊếŧ chết mình tại chỗ luôn không?”.

Anh từng trải nghiệm cuộc đời của Thanh Phi Hưng, anh từng là chính hắn ta. Dường như hiểu và biết hết mọi tính cách, sở thích của hắn ta. Nhưng không hiểu tại sao hiện tại khi đối mặt với hắn ta anh lại sợ hãi một cách kỳ lạ. Cứ như anh đã gây ra chuyện ác tội nghiệt, sợ quả báo tìm đến.

Tạ Thành cắn móng tay căng thẳng sợ ác quỷ tìm đến chém gϊếŧ anh một cách dã man. Anh bắt đầu nhớ lại những chuyện của Thanh Phi Hưng mình trải qua.

Anh không biết diễn biến cuộc đời của Thanh Phi Hưng sau đó thế nào. Tiến sĩ Lung Nghi và ba mươi tên nhà học kia cùng Bách đại sư đã đi đâu mất anh cũng không biết. Bọn họ đã trở thành lỗ khuyết trong đầu anh, không có trong ký ức ba năm nay. Và…

Tần Nhĩ?!

“Đúng rồi, còn Tần Nhĩ! Người mà Thanh Phi Hưng yêu quý nhất! Anh ta giờ thế nào?!”. Tạ Thành bất ngờ mà đập bàn.

Bỗng có một cuốn sách rơi xuống đất, một tấm ảnh được kẹp bên trong rơi ra.

Tạ Thành: “Hử?”.

Anh nhặt lên, vừa nhìn vào đột nhiên trợn mắt thốt lên: “Tần Nhĩ đây mà?!”.

Trong ảnh là hình chụp Thanh Phi Huy đang bế bồng Thanh Phi Phong đang đứng chính giữa hai người. Một người là Diệp Phương.

Một người nữa chính là Tần Nhĩ!

Bọn họ chụp hình trước bãi biển lấp lánh của khu du lịch Thanh Phi vào buổi chiều hoàng hôn lãng mạng. Trang phục họ mặc hình như là đang đi du lịch trên chính bãi biển của nhà mình.

Nhưng không thấy Thanh Phi Hà đâu. Nhìn vào Thanh Phi Phong trên tay Thanh Phi Huy là biết, đứa bé tầm cỡ hai tuổi, điều này cũng cho biết có nghĩa là Thanh Phi Hà đã mất được hai năm cho nên không có chụp cùng bọn họ.

Mà, Tần Nhĩ chỉ là một người hầu thôi sao lại có thể chụp chung với gia đình nhà Thanh Phi này được chứ? Biểu cảm gương mặt của y trông rất hạnh phúc nữa chứ.

Không lẽ bị Thanh Phi Huy giam cầm đến điên, đến nỗi thay đổi nhân cách trở thành một con người hoàn toàn khác?

Tóm lại Tần Nhĩ vẫn còn sống!

Có thể y sẽ là móc nối chìa khóa của Thanh Phi Hưng, có thể dễ dàng tìm ra Thanh Phi Hưng.

Tạ Thành suy tư nhìn bức ảnh, sau đó lật lại mặt sau thì thấy có một hàng số: “05/06/1986?”.

“Là ngày chụp hình sao? Nếu vậy thì hiện tại mình đang ở năm 1987?”.

Bỗng anh nhíu mày nhớ lại tờ giấy lúc trước mình nhặt, anh chỉ nhớ mang máng vài cái: “Ngày 3 tháng 6 năm 1988. Khách sạn Thanh Phi được sửa chữa cho mới và đẹp để phục vụ khách du lịch tốt hơn. Thanh Phi Huy tuyển nhận mười ba nhân viên phục vụ mới và đưa Tần Nhĩ lên làm quản lý khách sạn. Chính là năm sau sẽ thực hiện, Tần Nhĩ sẽ trở thành quản lý, có nghĩa là hiện tại Tần Nhĩ có mối quan hệ gì đó thân thiết với Thanh Phi Huy lắm nên hắn mới cho y lên chức… Hm, còn ngày nào nữa không nhỉ?”.

Trí nhớ Tạ Thành chỉ trung bình chẳng nhớ nổi chi tiết những gì sâu xa. Anh cố gắng nhớ, bỗng giữa hai đầu lông mày bị cau lại thành đường chẻ lún sâu. Đột nhiên biến sắc: “Ngày 6 tháng 6 năm 1988. Đám tang của vợ Thanh Phi Huy được tổ chức trọng đại ở biệt thự chỉ cách một mảnh rừng phía sau khách sạn Thanh Phi. Năm sau là đám tang của Diệp Phương!”.

Tại sao cô ta lại chết nhỉ?

Có bệnh trong người mà giấu, lâu ngày đến khi phát hiện đã quá muộn?

Hay là tai nạn mà chết?

Tạ Thành thấy hiện tại Diệp Phương vẫn rất khỏe mạnh, xinh đẹp tươi tắn. Không có lý nào có bệnh lâu năm. Có thể là bị tai nạn.

Chắc là phải dõi xem tình hình và diễn biến tiếp theo mới biết.

Lật lại mặt trước tấm hình, anh nhìn vào rất lâu. Giống như bị cuốn vào trong. Qua một lúc bỗng thốt: “Chắc chắn gia đình này có vấn đề gì đó rồi”.

Đột nhiên giật mình với một thứ.

Đằng sau hàng dừa có một cái bóng đen lấp ló đang nhìn bọn họ chòng chọc!

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Tim tự động đập mạnh khiến nhịp thở của anh không ổn định.

Anh nhắm mắt hít sâu rồi thở mạnh, làm liên tục ba lần thì thấy đỡ hơn. Mở mắt ra nhìn lại thì cái bóng đen đã biến mất. Tạ Thành đổ mồ hôi lạnh để tấm hình vào lại cuốn sách.

Cốc, cốc, cốc.

Bỗng có ai đó gõ cửa phòng, Tạ Thành cất cuốn sách vào ngăn kéo bàn, đứng lên mở cửa.

“Chồng à…”. Là Diệp Phương trong bộ đồ ngủ đến tìm anh, cô ta ngập ngừng nhìn anh.

Tạ Thành thoáng nhíu mày: “Có chuyện gì không?”.

Diệp Phương nói lí nhí trong miệng: “Con nó ngủ rồi, chúng ta…”.

Tạ Thành chẳng nghe được khúc sau cô ta nói gì, cảm thấy có gì đó chán ghét. Mặc dù anh không có quen biết gì cô ta, cũng không thấy có gì không ưa. Nhưng anh đang ở trong thân chủ của Thanh Phi Huy, không biết lý do gì mà hắn lại chán chường khi nhìn thấy vợ mình Diệp Phương. Cho nên suy ra anh cũng vậy.

“Đã ba năm rồi chúng ta không ngủ cùng nhau, anh toàn là làm việc, ngủ nghỉ ở phòng làm việc, em rất cô đơn khi ở một mình… Cho nên hôm nay anh ngủ cùng em đi”. Diệp Phương ôm lấy anh, tựa đầu lên lòng ngực anh mà nũng nịu.

Tạ Thành thẳng thừng nói: “Không được, anh đang làm việc nếu không có việc gì nữa em đi ngủ trước đi”.

Anh đẩy nhẹ cô ta ra, định đóng cửa phòng lại thì Diệp Phương lại lên tiếng: “Có phải là vì Tần Nhĩ cho nên anh mới không động vào em nữa không?!”.

Tạ Thành trố mắt: “?!”.

Diệp Phương rưng đôi mắt ửng hồng nhìn anh, sắp sửa rơi nước mắt: “Đừng tưởng em không biết cứ cách một ngày là anh sẽ đi tìm anh ta, em biết hai người đã làm gì! Từ lúc anh đưa anh ta làm quản gia nhà mình là em nghi rồi, anh yêu anh ta đúng không? Bỏ mặt vợ con ngày đêm buồn tủi!”.

Anh cau mày trừng cô ta, quát: “Em cút về phòng ngủ ngay cho tôi!”.

Nói rồi anh đóng sầm cửa, Diệp Phương bên ngoài khóc lóc quay về phòng ngủ trong buồn tủi.

Tạ Thành đứng im giây lát suy nghĩ.

Tần Nhĩ từ người hầu đã lên chức quản gia nhà Thanh Phi. Năm sau y cũng sẽ trở thành quản lý khách sạn.

Diệp Phương khi nãy mới nói Thanh Phi Huy cách một ngày đi gặp Tần Nhĩ vậy có nghĩa là hôm nay anh sẽ đi gặp Tần Nhĩ cho nên cô ta mới tìm anh không cho anh đi gặp y?

Nhưng đã là Thanh Phi Huy, tại sao anh lại không nhớ mình đã nhìn thấy Tần Nhĩ mỗi ngày, cứ cách một đêm sẽ gặp Tần Nhĩ nhỉ? Đó lại là lỗ khuyết ký ức không rõ ràng.

Lẽ nào trải nghiệm lần này phải tự chính mình lấp hố, giải đố?