Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 60: Không Thể Nào!!!

Tạ Anh tức giận bắn quả cầu lửa về phía Thanh Phi Hưng. Hắn ta vung tay chém xuống, quả cầu của cậu tan nát hóa thành những hạt kim tuyến bay lả tả. Thanh Phi Hưng chấp tay ra sau lưng nhìn lên bầu trời. Ngay sau đó hắn nở nụ cười quỷ dị. Mấy người bọn họ đồng loạt nhìn lên, đồng tử co rút không thể tin vào mắt mình.

Trên bầu trời, mây kéo đến tụ lại tầng tầng lớp lớp đen kịt. Nhưng đám mây này phát ra vô vàn âm thanh oán rít. Bọn họ mở trừng to mắt mới nhận ra đó không phải mây! Mà là vạn ma quỷ! Hình hài to nhỏ, xiêu vẹo đều có. Chúng lơ lửng đang chờ lệnh chủ nhân, ngay lập tức sẽ ập xuống cấu xé tất cả bọn họ.

“Híc! Tôi không muốn chết!”. Cơ thể Lương Tôn mềm nhũng, anh ta ngã xuống đất. Nước mắt, nước mũi tuôn trào vì sắp sửa ‘chết’.

Ba người còn lại bình tĩnh, trong lòng bọn họ bắt đầu suy tính làm gì với đám ma quỷ bên trên, sau đó sẽ tính sổ kẻ chủ mưu thế nào đây?

“Trước khi tiễn các ngươi, ta có thứ muốn cho các ngươi xem”. Thanh Phi Hưng quay đầu lại đảo mắt từng người bọn họ, vẻ khinh thường không thể giấu.

Đột nhiên có bốn con quỷ đi ra từ bóng tối. Thân thể to lớn vạm vỡ mang màu da đỏ âu như máu, nhớp nháp, sừng kéo dài chòng chọc. Túm chặt bốn người bọn họ, chúng có vẻ không định làm hại bọn họ mà chỉ nghe theo lệnh chủ nhân đưa bọn họ đến trước tháp mộ.

Thanh Phi Hưng đã xuất hiện trên nắp mộ trong tháp mộ. Hắn ta đứng ôm tay chờ bốn con quỷ đưa bọn họ đến.

Tạ Anh nhăn nhó mặt mày, khó chịu liếc con quỷ tanh tưởi hôi thối đang ghìm chặt vai mình rồi lại liếc Thanh Phi Hưng với ý định tung vài quả cầu lửa đánh chết hắn ta.

Lưu Vũ bên cạnh nói với cậu: “Đừng manh động, để xem hắn ta muốn làm gì”.

Bách Hổ bỗng lên tiếng: “Ác ma này sinh ra từ uất hận”.

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía ông ta, Tạ Anh hỏi: “Tại sao ông biết Thanh Phi Hưng sinh ra từ uất hận?”.

Bách Hổ im lặng không đáp, cứ như có những thứ ông ta không thể nói tẹt ra được.

Bốn con quỷ đưa bọn họ đến trước mặt Thanh Phi Hưng, sau đó chúng biến mất.

Thanh Phi Hưng: “Các ngươi có muốn biết kẻ nằm trong mộ là ai không?”.

Là xác ngươi chứ ai!

Bọn họ nhìn nhau, sau đó lắc đầu.

“Ta cho các ngươi xem”.

Tháp mộ đột nhiên rung chuyển dữ dội, khiến cả nghĩa trang chìm vào động đất. Ba giây ngắn ngủi liền dừng lại hẳn. Ánh sáng chói mắt từ ngôi mộ tỏa ra, một thoáng dần tắt lụi. Thanh Phi Hưng trên nắp mộ đã biến mất tăm hơi. Bốn người nhìn nhau, khó hiểu bởi chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn tên chủ mưu đã chạy đâu mất tiêu sau khi ánh sáng kỳ quái kia qua đi.

Lừa đảo?

Lương Tôn run lẩy bẩy, từ nãy tới giờ anh ta vẫn luôn nhắm mắt sợ sẽ nhìn thấy thứ kinh khủng ám ảnh anh ta cả đời. Mở mắt ra, thấy mọi thứ chưa có gì diễn ra liền thở phào.

“Gâu! Gâu! Gâu!”.

Tiểu Vương không có bị xiềng xích, nó nhảy cẩn lên nắp mộ sủa in ỏi. Nó dùng chân chó bư cào bề mặt ngôi mộ, rồi cắn. Giống như muốn cạy mở nắp ngôi mộ mà với sức nó thì không được mở được.

Tạ Anh nhướng mày: “Mày muốn mở nó ra thật hả tiểu Vương?”.

Tiểu Vương lại sủa lên, nó nhảy xuống. Ngay tức khắc, nắp mộ nổ tung. Mấy người bọn họ giật mình, Lương Tôn một lần nữa ngã thảm ra đất.

Khói trắng lạnh lẽo, âm hàn toát ra ngoài.

Bên trong sẽ là thứ gì?

Lộp bộp!

Gông xích dưới chân bọn họ bỗng lách cách tan biến vào không khí.

Lưu Vũ tựa hồ bị thứ vô hình thúc giục, hắn không tự chủ được nhấc chân tiến về ngôi mộ. Khói lạnh tản đi, lúc này lờ mờ có bóng dáng kẻ nào đang nằm bên trong. Vừa đặt tay lên thành quan tài, hắn đen mặt trợn mắt. Đôi tay run rẩy đem người nọ ra. Ôm vào lòng: “Tạ Thành!”.

Ba người kia: “?!”.

Bọn họ đồng loạt vây lại.

Tạ Anh không thể tin được vào mắt cậu được, cậu tái mặt nhìn anh trai mình đã biến thành cái xác lạnh lẽo. Cậu ngã quỵ xuống đất nắm lấy bàn tay lạnh ngắt xanh tái của Tạ Thành, nước mắt trực trào: “Tạ Thành Thành!”.

Cơn đau quặn nhói từ sâu thẳm trái tim cậu bất chặt co thắt lại, ruột gan muốn đứt lìa. Tạ Anh nắm chặt tay anh trong vô vọng: “Tại em không bảo vệ anh tốt, nên… Mới để tên ác quỷ kia bắt anh, làm anh ra nông nỗi này! Em xin lỗi… Hic”.

Cậu áp mặt mình vào lòng bàn tay lạnh ngắt của anh, khóc nức nở.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến Lưu Vũ không thể bình tĩnh, đôi tay hắn không ngừng run rẩy. Từ trước đến giờ ngoài vợ hắn ra chưa ai có thể khiến hắn mang một trời suy sụp thế này.

Người đồng đội hắn đặt biệt chú ý đến, chưa gần nhau bao lâu đã phải chấm dứt cuộc chơi tại đây. Tiếc nuối bao trùm lấy hắn, sâu thẳm trong đáy mắt màu hổ phách là tia sét sắp sửa đánh xuống đáy lòng.

Lưu Vũ nhẹ nhàng đưa Tạ Thành cho Tạ Anh. Hắn đứng lên, trên tay siết chặt con dao găm. Đứng trước bậc thang, hắn gống lên: “THANH PHI HƯNG! MAU CÚT RA ĐÂY!”.

“HAHAHA!!!”.

Ác ma Thanh Phi Hưng đứng bên dưới tháp mộ ôm bụng cười điên dại. Không giống bộ dạng âm khí mù mịt như khi nãy, đây mới chính là bộ dạng thật sự của hắn ta.

Tâm thần quái gở.

Lưu Vũ bị hắn ta làm cho tức điên lên. Dao găm xé trời, một đường chém xuống Thanh Phi Hưng, liền tách hắn ta ra thành hai nửa. Không một giọt máu nào, hắn ta như miếng si li con, cơ thể dị dạng móp méo bị con dao xẻ ở giữa dần phình ra. Trở lại cơ thể nguyên vẹn. Không hư hao, tỳ vết. Con dao găm của Lưu Vũ văng lên trên không trung. Hắn nhảy lên bắt lấy, ngón tay vừa chạm đến cán dao.

Đột nhiên túa máu.

Lưu Vũ: “?!”.

Một đốt ngón tay trỏ đứt lìa, máu tươi chảy đầm đìa. Lưu Vũ loạng choạng đáp xuống đất. Con dao rơi leng keng. Thanh Phi Hưng nhặt lên, hắn ta múa xoay con dao.

“Con dao này không tồi, có thể cho ta không?”.

Lưu Vũ khẽ đổ mồ hôi lạnh, hắn lụm đốt ngón tay của mình đang nằm lăn lóc lên. Hít sâu một hơi, thở hắt ra. Hắn cất đốt ngón tay vào túi bên hông. Cơn đau này đối với hắn chả là gì, từ trước đến giờ hắn đã quá quen với việc tổn thương thể xác. Chỉ đứt lìa một phần nhỏ của cơ thể thôi, cho nên không có gì phải đau đớn.

Thanh Phi Hưng liếc mắt nhìn đối phương sắp sửa mất máu chết mà nhếch mép khinh thường. Hắn ta múa dao thỏa mãn rồi, một phát phi dao thẳng đến Lưu Vũ.

Dao găm xé gió bay vụt. Mũi nhọn phản ánh lên màu mắt hổ phách của hắn một sắc màu băng lãnh, sắc bén. Cơ thể hắn bất chợt đông cứng không thể di chuyển.

Keng!

Chỉ thiếu một mi li mét là mũi dao đã đâm xuyên mắt hắn.

Bách Hổ xuất hiện kịp thời chặn lại bằng thanh kiếm của ông ta.

“Ngươi muốn chết hay sao mà đứng im ở đó?!”.

Lưu Vũ bừng tỉnh, xé băng gạt ra nhanh chống băng lại ngón tay đang chảy máu không ngừng. Hắn nhặt con dao găm của mình. Lên tư thế chuẩn bị chiến đấu với tên ác ma Thanh Phi Hưng: “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể luân hồi!”.

“Hahaha!!! Chỉ vì con chuột con Tạ Thành mà người đòi khiến ta không thể luân hồi sao? Tự mãn quá rồi đấy!”. Thanh Phi Hưng ngửa đầu lên trời cười khành khạch.

Hắn ta bỗng im bặt không cười nữa, ngậm miệng cúi đầu. Đôi mắt xanh thăm thẳm trừng Lưu Vũ: “Nếu các ngươi sống sót ở đây thì hẳn kể đến việc gϊếŧ ta. Ha! À quên mất, ta vốn chết từ lâu rồi mà”.

Dứt câu, Thanh Phi Hưng được ngọn gió lạnh tanh đưa đi, biến mất không để lại gì.

Vạn ma quỷ trên bầu trời lập tức xà xuống như đổ mưa. Nghĩa trang tức khắc trở thành địa ngục.

“HAHAHA!!!”.

Tiếng cười man rợ văng vẳng hòa tan trong những tiếng gầm gừ, rít ráo của vạn ma quỷ.

.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.

Có tiếng kim đồng hồ vang vọng bên tai. Tạ Thành nhíu mày mơ màng mở mắt. Đầu óc đau nhức như mới bị đóng đinh.

“Ba ơi”.

Tạ Thành: “?!”.

Cơn đau đầu đột ngột biến mất, Tạ Thành choàng tỉnh, bật ngồi dậy. Những thước phim ký ức cuộc đời của hai người đàn ông đan xen lần lượt đâm vào đầu anh.

Cánh hoa đào rơi nhẹ nhàng lướt ngang qua mặt anh. Tạ Thành mở to mắt nhìn đứa bé trước mặt.

“Ba ơi, mẹ đi tìm ba nãy giờ á”.

Tạ Thành: “Hả?”.

Những chuyện tồi tệ Tạ Thành trải qua đều do người đàn ông tên Thanh Phi Hưng kia sắp đặt. Hắn ta cho anh nếm trải mùi vị khốn nạn của cuộc đời hắn, khiến anh oán hận, phạm tội nghiệt gϊếŧ người. Khiến anh thần kinh thành một gã tâm thần, vừa điên dại vừa tỉnh táo. Khiến anh phải cắn răng, tủi nhục. Khiến anh quên mất chính bản chủ mình là Tạ Thành.

Còn bây giờ, không biết âm mưu tiếp theo của hắn ta là gì?

Tạ Thành hiện tại đang đi tiếp cuộc đời của kẻ nào đó.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, một chiếc xe ô tô màu đen nhẹ nhàng dừng lại. Một người phụ nữ tóc xoăn đen nhánh bước ra, nét mặt cô ta có vẻ rất lo lắng. Vừa gặp Tạ Thành bước xuống liền ôm lấy anh.

“Hôm qua đến giờ em đi tìm anh khắp nơi không thấy, ra là anh ở đây”. Cô ta nói chuyện nghe như sắp khóc.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này Tạ Thành liền nhận ra đó là ai.

Là Diệp Phương, vợ của Thanh Phi Huy.

Còn đứa bé anh đang bế trên tay là Thanh Phi Phong, ba tuổi. Con trai của Thanh Phi Huy.

Hình như Thanh Phi Hưng cho anh trải nghiệm cuộc đời của Thanh Phi Huy thì phải.

Tạ Thành ngoảnh lại nhìn nơi mình vừa bước xuống. Là nghĩa trang Thanh Phi Gia.

Ánh nắng mặt trời chiếu rõ tấm bảng tên bên trên cổng đỏ, chữ vàng lấp lánh rực rỡ. Cạnh đó là những cây hoa anh đào nở rộ, vô số cánh hoa theo làn gió khẽ khàng rơi rụng. Quang cảnh ấm áp, thanh tĩnh. Tạ Thành chỉ muốn dừng lại mãi để hưởng thức vẻ đẹp nơi này. Bỗng nhiên, có một bóng dáng đã xuất hiện trước cổng từ bao giờ. Tuy anh đứng tuốt dưới đây nhưng nheo mắt thì nhìn khá rõ cái bóng đen kia đang vẫy tay với anh.

“Mình đi về thôi anh”. Diệp Phương kéo anh vào xe.

Giật mình nhìn lại lần nữa, bóng đen biến mất.

Căn biệt thự nằm cách mảnh rừng còn có đường đi khác, phải đi qua đồng cỏ hoa rộng lớn mới đến nhà.

Tạ Thành bước xuống xe, Thanh Phi Phong trong lòng anh đã ngủ thϊếp suốt hai canh giờ qua. Đứa nhỏ dễ thương, ngoan ngoãn, hai má bánh bao ửng hồng. Như một thiên sứ nhỏ đang ngủ.

Tạ Thành tự hỏi, đứa nhỏ đáng yêu trong sáng thế này mà làm con của Thanh Phi Huy chắc chắn sẽ bị nuông chiều đến hư hỏng, tương lai ngang tàn giống ba nó mất. Nhân cơ hội trải nghiệm cuộc đời của tên khốn Thanh Phi Huy, anh sẽ dạy dỗ đứa nhỏ này nên người mới được.

Hiện tại anh có thể điều khiển được ý thức linh hồn chủ là Tạ Thành anh đây. Không còn vô thức ‘nhập tâm’ như khi trải nghiệm cuộc đời của Thanh Phi Hưng.

__________

[Lời tác giả]

Tạ Thành đã chết hay là chưa chết 😃?