Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 29: Anh Biến Thành Hưng Hưng

Hắn nhanh chống rút bàn tay dính đầy máu tươi tanh nồng, không cảm nhận dòng máu nóng ấm mà vô cùng lạnh ngắt như nước đá. Trên tay hắn là quả tim lạnh băng bị mạch máu đứt lìa bao quanh đang đập đều theo nhịp.

Tần Nhĩ đứng bất động vài giây, sau đó ông ta từ từ quay người lại. Biểu cảm không thay đổi, gương mặt lần này thân thiện hơn lần trước. Có thể thấy ông ta không hề cảm nhận bất kỳ một cơn đau đớn nào ngược lại đứng cúi người mỉm cười chào ba người rồi quay lưng đi lên lầu với lỗ thủng giữa ngực máu me đầm đìa. Lúc đi ông ta còn quay đầu xuống hiền lành gật đầu với ba người sau đó biến mất trong bóng tối.

Cái xác "Tần Nhĩ" trong rương kia vốn không làm Tạ Thành kinh sợ, nhưng lần này nhìn thấy Tần Nhĩ nguyên vẹn thì vô cùng chấn động kinh hoàng. Cứng họng không thể thốt được câu la hét nào khi thấy ông ta bị móc tim ra rồi vẫn đi đứng bình thường, lại còn tươi tắn không mảy may điều gì.

"Tạ Thành Thành". Tiếng gọi Tạ Anh liền làm anh bừng tỉnh thoát khỏi cơn ám ảnh vừa qua.

Anh ngẩng người thì thấy cậu đang sờ trán mình.

"Anh đổ hết mồ hôi rồi này, anh bị sốt sao?". Cậu lo lắng dùng tay lau những hạt nước lạnh tanh trên trán anh.

Anh không cảm thấy mình bị bệnh rồi sốt mà là cảm thấy ớn lạnh hết cả người.

Cố gắng bình tĩnh để không bị nỗi sợ hãi chiếm lấy, anh vuốt mặt cho tỉnh táo: "Anh không sao".

"Quả tim đó.. Tính như thế nào, anh Lưu?".

Lưu Vũ cất vào túi bên hông mình: "Cái này về sau sẽ cần dùng đến".

Tạ Thành gật đầu, cảnh tượng khi nãy không thể nào bay qua đầu anh, hít thở để thoáng khí: "Tần Nhĩ là quỷ hóa thành rồi, chứ cái xác của ông ta không thể nào nguyên vẹn như vậy đâu".

"Suy luận tốt lắm". Hắn hơi cong môi đi đến xoa đầu bé cừu lanh lợi, cố ý lợi dụng thân mật với anh hơn.

"Không hổ là anh trai của em". Tạ Anh câu cổ anh, liền tách Lưu Vũ ra. Cậu đưa ngón tay cái lên ra hiệu dấu like.

Được hai người khen, anh có chút ngại ngùng, chỉ biết mỉm cười cho qua.

Lưu Vũ mặt lạnh nhưng tia sét bên trong muốn trào ra đánh cái rầm lên người Tạ Anh một cái cho đã mới thôi. Đại hổ nhà cậu âm thầm cười gian ác vì đã chọc tức đại lang lạnh lùng.

Hai cái tên này đều là muốn lấy lòng anh, mong muốn anh không để ý đối phương nữa mà chỉ để ý mỗi mình.

Chỉ có anh là không cảm nhận điều này giữa hai người họ.

"Lá la..là layla..layla~".

Bỗng nhiên có âm thanh của ai đó ngâm nga không rõ giai điệu, vang vọng trong khắp gian phòng. Chưa kịp nhận dạng là giọng ai thì đèn điện đột nhiên tắt tối thui, phòng khách một lần nữa chìm vào bóng tối.

Nhưng...

Đâu còn là phòng khách mà họ đang đứng đâu, nơi này là khoảng không màu đen không thể chạm chân xuống đất. Ba người lơ lửng giữa không trung, đột nhiên ánh quang sáng rực chói mắt trên đầu bỗng xuất hiện ập xuống bao trùm lấy nơi này.

Tạ Thành cảm thấy mắt vô cùng đau rát tựa như bị kim đâm xuyên khiến anh không tự chủ được mà ôm mắt muốn gào thét, đầu óc nhức nhói rần lên muốn nổ tung. Bên tai bỗng nhiên có tạp âm rất nhiều tiếng xì xầm của nhiều người nói chuyện. Âm thanh thoáng qua nhanh lại trở về yên tĩnh.

"Hãy thử trải nghiệm một cuộc đời mà ngươi chưa từng... Hahaha!".

Giọng nói vọng lại thăm thẳm ở nơi vũ trụ, sau đó tiếng cười giãn ra liền im bặt.

Bỗng nhiên anh lại nghe bên tai mơ hồ có tiếng thở dốc của một người.

Cơn đau buốt trong đầu bỗng biến tan, nỗi đau trên đôi mắt qua đi, anh liền mở mắt. Âm thanh dần rõ ràng ghim chặt vào màng nhĩ xộc đến tim rồi đâm lên não. Đầu óc không thoát khỏi sự kɧoáı ©ảʍ càng thêm mạnh mẽ dứt khoát.

"Ah.. Ư".

Ánh nến trên đầu giường chiếu rọi, dưới thân anh là người thanh niên đang dùng ánh mắt thâm tình lưu luyến nhìn anh, người này vô cùng xinh đẹp thế nhưng trên thân thể y lại chằn chịt những dấu vết tình tứ bầm tím.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!

Anh thế mà đang làʍ t̠ìиɦ!

Cứ ngỡ mờ ảo thế nhưng quá chân thật, cảm giác sung sướиɠ này khiến anh không còn nghĩ ngợi bất kỳ cứ thứ khác chỉ muốn đắm chìm trong khoái lạc.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh, nơi này là một căn phòng dựng bằng tre đơn sơ. Chỉ có chiếc giường này, bàn ghế bằng tre chỉ đúng ba chiếc ghế và một cái tủ.

Gió ngoài cửa sổ vi vu qua, những hàng tre quanh nhà đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp. Hương tre bình yên đến lạ chạm đến khứu giác cùng ánh trăng soi qua khung cửa, một loại cảm xúc lãng mạng kéo đến.

Liền quên mất bản thân mình là ai.

Người thanh niên kia thấy anh không một chút gì để ý, không quan tâm y, liền câu cổ anh kéo xuống. Áp lên bờ môi anh một nụ hôn âu yếm, thì thào bên tai: "Hưng Hưng à, em hãy tập trung vào anh, đừng nhìn những thứ khác".

Hưng Hưng..? Là anh sao? Cái tên xa lạ thế mà bỗng chốc quen thuộc với anh, có gì đó cứ rối loạn trong đầu.

Trước đó nữa là...? Anh đã quên hết sạch những gì đã xảy ra với mình, quên luôn mình là ai rồi.

Bây giờ Tạ Thành chỉ biết mình chính là Hưng Hưng.

Mọi ký ức của Hưng Hưng kéo thành một sợi thước phim dài xâm nhập vào đầu anh.

Giọng nói lưu tình quyến luyến pha một chút dỗi hờn, hơi thở nóng ấm phà bên tai khiến bên dưới của anh càng thêm phấn khích cứng rắn.

"Hừ". Cảm xúc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh liền ngồi dậy rút ra, thứ đó dựng sừng sững như trụ đình. Kiêu ngạo nhìn xuống người dưới thân mình, trông y chật vật đến thế nào khi đang lêи đỉиɦ cao trào thì bị "ngã ngang".

"Tiểu Lá Đa à, có phải anh nên làm gì đó cho em không?". Anh nghe ra giọng nói của mình bị khàn, ngữ khí ngạo mạn mạnh mẽ.

Đây mới chính là anh?

Người nằm bên dưới vô cùng khó chịu, hai chân càng dang rộng: "Hưng Hưng à, em đừng như vậy nữa, mau mau cho vào lại đi, anh sắp chịu không nổi rồi".

Hưng Hưng xoa đầu gậy của mình khiến nó chảy ra một ít dịch nhờn màu trắng, đăm chiêu một lúc, nhếch mép: "Em nói rồi đó, anh làm gì đó cho em đi, nãy giờ em làm cho anh quá nhiều thứ rồi".

Tiểu Lá Đa chấp nhận, đê mê ngồi dậy bò lại anh, cúi đầu. Môi liền chạm vào đầu vật kia: "Em hứa khi anh làm cho em thì em phải cho nó trở lại bên trong anh".

Chiếc lưỡi trong khoang miệng nóng ấm khuấy đảo cây gậy nóng hổi của anh, cực khoái dấy lên tận cổ họng. Anh ngửa đầu thở gấp, sướиɠ tê dại.

"Hình như lỗ trên thoải mái hơn lỗ dưới anh nhỉ?". Ánh mắt đa tình của anh nhìn xuống cái đầu đang nhấp nhô.

"Ư...". Anh nhấn mạnh đầu của y, dùng lực hông hết sức đẩy.

Xuất.

Tiểu Lá Đa trợn mắt, vài giọt pha lê rơi xuống.

Anh liền rút ra, dịch trắng kéo thành sợi ra theo.

Hưng Hưng nhanh chống đè y xuống, lật người y lại thô bạo tiến vào từ đằng sau mà thúc đẩy. Tiểu Lá Đa không kịp nuốt thứ dịch kia liền run rẩy rêи ɾỉ.

"Như đã hứa". Anh cười khẩy, ngông cuồng mà mãnh liệt.

.

Chim hót líu lo trên nóc nhà lợp lá, ánh nắng đâm xuyên những hàng tre chiếu vào đầu giường, nến cũng tắt nguội. Hương thơm của gà nướng phía sau nhà thoang thoảng vào phòng. Hưng Hưng trên giường đang ngủ say giấc bị đánh thức bởi mùi gà nướng. Anh không định mở mắt mà nằm cho tỉnh, trở mình thì nhận ra bên cạnh mình trống trải.

"Hưng Hưng à, dậy ăn sáng nào". Tiểu Lá Đa từ sau nhà bước vào, gương mặt xinh đẹp tươi tắn đi đến trước giường lay anh.

Vươn vai ngồi dậy, anh gãi gãi đầu rồi ngáp một cái, tóc tai bù xù cùng gương mặt ngáo ngơ chẳng khác gì cún con lông xù.

Bụng reo lên, hít hà mùi thơm sau đó nắm tay y lắc lắc nhõng nhẽo, cười hì hì: "A Nhĩ, anh đang nướng gà đấy à?".

Tiểu Lá Đa hay là A Nhĩ, tên nguyên văn là Tần Nhĩ.

Lúc làʍ t̠ìиɦ thì kiêu ngạo gọi y là tiểu Lá Đa rồi thô bạo làm người ta chết đi sống lại, lúc bình thường thì mềm yếu bộ dạng ngốc nghếch như vậy gọi tên A Nhĩ của y.

Gà nướng được dọn ra, Tần Nhĩ và Hưng Hưng ngồi trên chõng tre ăn cơm dưới mái hiên.

Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài để lộ từng đường cơ bắp mê người còn ẩm ướt, vài giọt nước chảy dài trên tóc theo xuống theo đường cơ. Bởi khi nãy đi tắm, nhảy xuống suối xong rồi đi lên, không kỳ rửa đàng hoàng mà lấy nhanh một chiếc quần sọt vào rồi nhảy vào ăn.

Nhận lấy bát cơm, anh liền ăn lấy ăn để, nét mặt vui sướиɠ cầm lấy đùi gà khói nghi ngút đậm vị tỏi ướp. Mắt sáng lên bỏ vào miệng chưa đầy ba giây liền rút ra khúc xương sạch sẽ: "Đồ anh nấu lúc nào cũng ngon hết".

Tần Nhĩ vừa ăn vừa nhịn cười bộ dạng ăn cơm của anh, tay y đưa lên lấy một hạt cơm dính bên má của anh, phì cười: "Bộ em là con nít mới hai tuổi đấy à mà ăn để dính từa lưa vậy?".

Hưng Hưng chớp chớp mắt, phồng má: "Người ta mười chín tuổi rồi nha".

Mùa đông đến anh mới tròn mười chín, chỉ là mười tám tuổi cảm thấy nhỏ quá nên không dễ chịu.

Ăn cơm no nê xong xuôi, Hưng Hưng phụ Tần Nhĩ dọn dẹp. Anh dành rửa bát: "A Nhĩ à, anh ra suối tắm đi để em rửa cho".

Cái lu cạnh vách nhà, Tần Nhĩ múc ra sẵn một thùng nước nhỏ: "Được, em lấy nước trong thùng này rửa nha".

"Hì hì, em biết múc rồi, sau này anh khỏi làm sẵn cho em".

Vừa rửa chén, anh vừa nhìn trộm bóng lưng trần ở con suối xéo đối diện đằng xa. Hầu kết nhấp nhô, bỗng cảm thấy dưới bụng có gì đó chướng chướng, thật khó chịu.

Anh thừa biết mình lên cơn hứng tình nữa rồi, nhưng không thể kiềm nén khống chế.

Nhớ lại cơ thể loang lổ vết bầm của y, anh lại gạt bỏ cơn động tình kia.

Thở dài, quay đầu tiếp tục rửa chén.

"Đêm qua sướиɠ chứ?".

Giọng nói của một người đàn ông bỗng nhiên văng vẳng trong tâm trí anh, gã cười khanh khách mấy tiếng rợn người.