Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 19: Quạu Thiệt!

Gió xuân bỗng thoáng qua kéo theo khung cảnh bình yên ấm cúng đến. Anh và Hạ Hàn ngồi bên cạnh cùng nhau đàn một bài hát, khiến không gian xung quanh ấm áp hòa theo giai điệu lãng mạng cùng giọng hát trong trẻo của cậu ta tựa hồ muốn mọi thứ xung quanh căn phòng biến thành những bông hoa nở rộ tung cánh đầy sàn.

Anh nhìn say đắm cậu thiếu niên đang say mê đánh đàn ca hát.

Thình thịch, thình thịch.

Những hận thù mù quáng lại một lần nữa tan biến khỏi tâm can, lại một nữa có cảm giác muốn yêu cậu.

Giai điệu piano dừng lại, tay anh nắm lấy bàn tay đang đánh đàn của cậu. Vòng tay qua vòng eo nhỏ liền kéo cậu vào trong lòng.

Mùi hương cam nhàn nhạt thoang thoang tỏa từ người cậu khiến anh kiềm chế không được liền tấn công bờ môi cậu. Hạ Hàn bất ngờ, đẩy anh ra.

"Thầy Tạ...". Ngại ngùng, gương mặt bỗng đỏ lên ánh hồng.

Tạ Thành nóng lòng sáp lại cậu tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt sâu lắng, trong lòng hừng hực. Buông đôi môi ra anh vuốt ve gương mặt cậu.

Hạ Hàn ngại ngùng hôn má anh sau đó mỉm cười, ánh mắt lưu luyến nhìn anh.

Bỗng nhiên trước mắt có những làn khói đen bao lấy, cuốn đi gương mặt xinh đẹp của Hạ Hàn trong phút chốc. Anh hoảng loạn ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào vai anh.

Khung cảnh thay đổi, chiếc piano cùng Hạ Hàn tan biến cùng khói đen.

Tạ Thành ôm lấy hư vô.

Trước mắt bỗng biến thành cảnh tượng Hạ Hàn cùng Hà Thanh đang quấn quýt ái ân triền miên trên giường.

Không thể tin vào mắt mình, bờ môi run bật không thể nói nên lời.

"Ah..Ư". Âm thanh ái tình của Hạ Hàn vang lên.

Lòng ngực anh liền nhói lên từng hồi, gân xanh in hằn vài đường trên mu bàn tay.

Hạ Hàn câu cổ Hà Thanh hôn đắm đuối, nụ hôn tựa hồ muốn nuốt luôn đối phương. Buông ra cậu ta nghiêng mặt cười khinh miệt anh.

TƯNG!

Phím đàn piano bị lực tay anh nhấn mạnh khiến những phím đàn lún sâu bị kẹt lại. Âm thanh piano vang vọng khắp quảng trường rồi đứt quãng chấm dứt.

Anh giật mình buông tay xuống, bình tĩnh lại vẫn thấy mình đang đứng giữa sân khấu.

Đỡ đầu hít thở sâu rồi thở ra cố gắng bình tâm, anh lạnh lùng nhìn xuống phím đàn bị lún kia không nghĩ gì liền bước xuống sân khấu.

Bây giờ đang ở trong lời nguyền, những tên khốn không liên quan đừng để tâm tới, quan trọng là tập trung làm nhiệm vụ tìm cách thoát khỏi lời nguyền.

Đi vòng quanh quảng trường tìm kiếm thu thập manh mối.

Đi lòng vòng chẳng tìm thấy gì.

Không lẽ không có chìa khóa nào để mở mấy cửa khóa kia rồi cứ xà quằn ở đây quài?

Không bỏ cuộc lần này anh nhất quyết vừa đi vừa quan sát thật kỹ, đi từng hàng ghế dãy ghế. Đi đến hàng ghế bên trên cùng, bỗng thấy trên chiếc ghế trong cùng có một cái hộp.

Nãy giờ rõ ràng tìm chỗ này rồi mà có thấy đâu lẽ nào bị ma che mắt trêu ghẹo?

Đi vào nhặt chiếc hộp lên, hộp bằng gỗ cẩm được khóa bằng mã ba số. Anh lật chiếc hộp đủ kiểu để quan sát.

"Cần có mã mới mở được..". Bỗng nhiên nhớ đến khi nãy có nhặt tờ giấy trên góc có viết ba con số.

Chắc là mã của chiếc hộp, anh liền lấy tờ giấy ra xem kỹ con số bên trên.

"8... 6... 3". Nhập con số.

Hi vọng bên trong hộp sẽ là chiếc chìa khóa.

Lạch cạch.

Chiếc hộp không mở!

Tạ Thành cau mày: "Sao không mở? Đúng rồi mà?".

Thông thường trong mấy game kinh dị, khi tìm được mấy con số sau đó sẽ liền xuất hiện những đồ vật cần nhập mã và sẽ dựa vào các con số lấy được đồ vật ngay tức khắc. Anh đã áp dụng theo như vậy nhưng thực tế không giống game!

Anh suy tư giây lát sau đó thử đảo ngược vị trí con số.

"Nãy là 8 6 3 thì không được vậy thì 3 6 8?". Khóa vẫn không mở.

"6 3 8 thì sao?". Cũng không được.

"Thế thì 3 8 6?". Không mở được khóa.

Hơi bực mình rồi đó nha!

"6 8 3? Lần này chắc chắn được!".

"Lạch cạch". Vẫn không mở.

Thật là ức chế quá mà!

"Lần này mà không được thì dẹp mịa luôn! 8 3 6!".

"Đệch!".

Vẫn không thể mở!

Anh quạu quá mất kiên nhẫn liền ném mạnh chiếc hộp về phía sân khấu. Chiếc hộp va cộp xuống sàn liền lăn lóc bên chân piano.

Tạ Thành ngồi phịch xuống ghế: "Không tìm gì nữa sất! Mệt rồi! Cửa thì khóa không còn đường đi, chiếc hộp kia cũng khóa không có manh mối hay chìa khóa gì!".

"Thôi ngủ đây! Đành đợi mấy người đến cứu". Anh tựa lưng vào ghế nhắm mắt tay gác trán.

Tạ Thành: "........".

Nghĩ đi nghĩ lại không lẽ anh lại bỏ cuộc trong khi mấy người kia đang đi tìm anh?

Chẳng phải như vậy là mình vừa ngu vừa hèn hay sao?

Mở mắt, không ngủ nữa anh liền bật dậy đứng lên, bước xuống dùng bật lửa soi đi lên sân khấu. Khom người nhặt chiếc hộp dưới chân piano lên bỗng nhìn thấy dưới sàn có dấu khắc cái gì đó mờ mờ. Tò mò liền quỳ gối xuống, dùng ánh sáng bật lửa soi sáng.

Thông qua ánh lửa anh có thể thấy: "3 1 5?".

Trong đầu anh liền nhảy số, nhanh trí lấy chiếc hộp ra nhập mã số vừa tìm được.

Cách!

Khóa được mở.

Thật không thể ngờ đến mật mã lại nằm bên chân chiếc piano, công nhận trong cái rủi có cái vận.

Nếu không nhờ anh ném cái hộp này lên đây thì chắc tìm mật mã đến năm rùa luôn quá.

Thế ba con số trên tờ giấy kia dùng để mở mã thứ khác rồi.

Tạ Thành mở hộp ra, bên trong có chiếc chìa khóa. Anh lấy ra rồi cất vào túi, mới một giây xoay qua xoay lại chiếc hộp không cánh mà bốc hơi.

Lấy đồ xong là đồ vật tự động biến mất à?

Chẳng nghĩ gì nhiều anh đứng lên. Đèn trên đầu bỗng chớp tắt, anh lùi ra sau siết chặt cây gậy trong tay bình tĩnh tập trung quan sát xung quanh phòng bị có thứ gì xuất hiện anh liền cho nó ăn hành.

Tất cả đèn có ở trong quảng trường đột nhiên sáng chưng lên hết, lúc này anh mới thấy quảng trường ngoài ánh sáng mang vẻ đẹp tân cổ điển sang trọng vô cùng. Anh lia mắt nhìn xung quanh, vô tình lướt mắt qua trên piano. Bên trên bỗng xuất hiện một tờ giấy màu đỏ.

Buông cảnh giác anh lấy tờ giấy lên xem, nét chữ màu đen được viết ngay ngắn đẹp đẽ.

"Hãy đi tìm ông già, hai cô gái và một con chó". Anh đọc.

"Hử? Nhiệm vụ?".

"Ông già? Hai cô gái? Một con chó?".

Anh nhíu mày: "Đi tìm Bách Hổ, Lý Tiểu Quyên, Hiểu Hân và tiểu Vương?!".

"Khè khè khè...". Âm thanh quái dị vang lên bên ngoài.

Tạ Thành quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh: "Hử...?".

"KHÈ KHÈ KHÈ!!!". Đột nhiên cửa lớn bên dưới quảng trường tung ra xông vào hơn chục con quỷ đói.

Chúng nó tranh chấp chà đạp lên nhau lao đến Tạ Thành.

••

Tạ Anh đen mặt đá chân vào trụ, mắng: "Đệch mợ! Tạ Thành Thành bị quỷ bắt đi rồi! Cửa thì tự nhiên bị khóa hết không thể đi đâu được!".

"Theo tôi thấy thì chúng ta nên chờ nhiệm vụ rồi sau đó đi tìm cậu ấy sau cũng được mà". Lương Tôn đổ mồ lạnh cố đến gần an ủi cậu.

"Chờ nhiệm vụ đến bao giờ?!". Cậu nóng lòng.

Lưu Vũ đứng dựa trụ hút thuốc, hắn lạnh lùng nói: "Bình tĩnh đi cậu bé, cậu Tạ không phải kẻ yếu đuối dễ dàng chết đâu".

Nghe câu nói này của hắn cậu suy nghĩ lại có chút bớt đi cơn nóng trong lòng, cậu trước đến giờ đều lo lắng anh trai yếu ớt sẽ gặp chuyện này chuyện kia.

Rõ ràng anh ấy có thể chiến đấu với quỷ mà!

Bỗng nhiên đèn điện trong sảnh tắt tối thui, không gian liền chìm vào màn đen tối tăm không một ánh sáng. Lương Tôn đang đứng bên kia chết nhát liền nhảy đến chính giữa hai người.

"Sao.. Sao tự dưng mất điện rồi?". Lương Tôn run giọng hỏi.

Lưu Vũ lấy trong túi bên hông ra một chiếc đèn pin rồi thảy cho Tạ Anh, cậu bắt lấy. Hắn nói: "Cậu dẫn đầu đi đi".

"Cái gì cơ?". Đột nhiên bị ông chú sai khiến bắt buộc mình dẫn đường còn hắn rõ ràng kinh nghiệm già nhất ở đây vậy mà lại không dẫn đầu mà bắt tân binh đi soi đường cho mình đi.

Đúng là ông già lười biếng!

Nhưng muốn kết làm đồng đội thân thiết với hắn thì cậu phải chịu nghe sai bảo của hắn. Tạ Anh liền cam chịu chấp nhận.

Bật đèn pin lên: "Được rồi, dẫn đi thì dẫn đi".

Ánh đèn pin chiếu rọi xung quanh sảnh một vòng, hoàn toàn không có gì bất thường. Cậu lia ánh đèn đến bàn tiếp tân thì dừng lại, tiến về phía đó.

Trên bàn xuất hiện thêm một tờ giấy màu đỏ bên cạnh tờ giấy màu đỏ nhiệm vụ lúc mới vào khách sạn. Đến gần, cậu lấy tờ giấy lên.

Giấy đỏ, chữ đen ngay ngắn thẳng hàng.

"Hãy đi tìm ông già, hai cô gái và một con chó". Cậu đọc lên.

"Là tìm ông Bách, Quyên Quyên, Hiểu Hân và chú cún tiểu Vương của Tạ Thành sao? Vậy là chúng ta phải đi tìm năm người đó hả? Cậu Tạ cũng mất tích mà". Lương Tôn bên cạnh lên tiếng.

Đặt tờ giấy xuống, cậu nói: "Bây giờ chúng ta chia ra tìm chìa khóa đi đã, cửa khóa biết đi đường nào mà tìm".

"Tôi lên lầu một tìm, hai cậu ở đây tìm đi". Lưu Vũ dùng bật lửa soi rồi quay người đi.

Tạ Anh vòng qua bàn tiếp tân, mở ngăn tủ bàn nhưng hoàn toàn bị khóa.

Hai người liền tìm hết mọi ngóc ngách trong sảnh.

Tìm kiếm hơn nữa tiếng chả thấy chìa khóa chìa thiết ở đâu.

Lưu Vũ trên lầu đi xuống.

"Anh có thu hoạch gì không?". Tạ Anh hỏi.

Lưu Vũ lắc đầu.

"Thế làm sao bây giờ?". Lương Tôn lo lắng.

Tạ Anh suy tư bỗng dưng nhớ đến điều gì đó liền mò trong túi quần ra một thứ.

"Chìa khóa!". Lương Tôn đẩy mắt kính lên nhìn vật trong tay cậu.