Chương 46: Dật hy
Ta trở về gia tộc làm mọi việc nàng muốn, tung vó ngựa ngang dọc bốn phương cùng nàng. Nhuốm đỏ hai tay mình máu tươi tanh nồng của bao kẻ, nàng chinh phục thế giới, sức mạnh của con gái thần linh thật mạnh mẽ. Các thế lực toàn cõi đều quỳ dưới chân nàng, ngày nàng trở về đại lục trung tâm, trước rừng hải đường của Tử Thần Cung. Nàng rút kiếm đâm ta một nhát, ta mở to mắt nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt ngập đầy bi thương và nước mắt. Nàng đẩy mạnh lưỡi kiếm xuyên qua trái tim ta, ta lại mỉm cười đưa tay lau đi những giọt lệ của nàng: "Đừng khóc! Ta biết mà...... Nàng đừng khó...."Không thể nói hết lời, trái tim ta đã ngừng đập, chết trong vòng tay nàng, ta không oán hận. Ta là Dật Hy, trưởng tộc tam đại gia tộc của lục địa, kế thừa địa vị của phụ thân truyền lại. Với sự uy hϊếp của tam gia tộc, ngôi vị của Tứ hoàng tử ở bốn đại lục sẽ lung lay, thậm chí là mất mạng. Nàng nói nàng sẽ không ở lại thế giới này, nàng sắp phải đi. Vậy ta thay nàng dọn đường trước, chờ nàng phía xa. Thiếu nữ xinh đẹp ôm chầm lấy thiếu niên trước mặt, nước mắt nàng tuôn rơi không ngừng. Xin lỗi! ta xin lỗi! nếu không phải khi ta qua đời ngươi sẽ xua quân đoạt tứ đại lục, nếu ngươi không vì nỗi nhớ điên cuồng về ta, ngươi sẽ không gϊếŧ các ca ca. Ta tiễn ngươi đi trước, ta sẽ theo sau ngươi, nhanh thôi, để các huynh ấy còn sống, nhất định ngươi phải chết Dật Hy.
Thiên giới.
Từ tầng trời cao nhất, Hiên Hy đế khoác trên người bộ long triều màu trắng, cổ tay thêu hoa hải đường tinh tế. Ngài mỉm cười đứng ở cổng trời chờ vị nữ thần của mình, hoàng hậu của ngài. Xe mây ngũ sắc rất nhanh đã tới, không đợi ai cả, ngài đã vén rèm xe bế người con gái bên trong xe ra ngoài. Hiên Hy đế cười ôn hòa với nàng: "Nữ thần Trúc Vân!Nàng lại để ta chờ nàng quá lâu! Lát nữa sẽ phạt nàng!"
Nàng cười như gió xuân, áp thân mình vào long bào của ngài, bàn tay không yên phận chọc chọc l*иg ngực Hiên Hy đế: "Dật Hiên Hy! Chàng vốn là Hiên Hy đế nghĩa tử của Thượng đế, địa vị ngang với phụ hoàng ta, mà giờ ta và chàng lại xưng hô như vậy. Chàng nói xem, chàng có chứng luyến người thân à?" Hiên Hy đế được Thượng đế sắc phong làm vua một cõi trong coi yêu linh, và hơn ba ngàn thế giới. Thân phận tôn quý không ai bì kịp, lại gọi Thái Tử Hàn Long là huynh trưởng. Dật Hiên Hy âm thầm nghiến răng, năm xưa hạ phàm vì lo lắng cho ca ca và tẩu tẩu ai ngờ lại bị tiểu hồ ly này bắt mất, cuối cùng lãnh một kiếm về Thiên giới chờ nàng. Nha đầu vô lương tâm! Napi thu hết biểu hiện của Dật Hiên Hy vào đáy mắt, nàng không nhịn được, ôm bụng cười sặc sụa.
Cuối tháng ấy, trên Thiên giới hai đám cưới long trọng nhất được tổ chức cùng lúc. Thái tử Hàn Long cưới vợ và gả con gái cùng ngày khiến các tiểu thần luôn miệng xuýt xoa: "Song hỷ,song hỷ là song hỷ a!" Chỉ có Thái tử Hàn Long và Thái tử phi Trúc Cơ mới biết : "A! Ái nữ của ta, lại bị tên tiểu đệ yêu nghiệt ấy bắt được rồi". Một bên âm thầm rơi lệ gả con gái, một bên bày ra dáng vẻ hôm nay ca ca và tẩu tẩu không giao nương tử của đệ ra, hôm nay hai vị cũng khỏi thành thân ! Thiên giới vui vẻ, vũ hội ăn uống tưng bừng cả tháng xuân dài.