Chương 15: Rời thôn đông quang
Cách thôn Đông Quang không xa, trong lều trắng được hộ vệ canh gác. Napi nằm nghiêng bên giường mềm, hai bàn tay được bôi thuốc, quấn băng trắng, nồng mùi thảo dược. Dương Tuệ ngồi ngay phía bên dưới, sát bên chỗ Beishi đang xem bản đồ. Napi ngắm hai bàn tay bị Beishi băng bó, không khỏi thở dài. Chỉ là chảy một chút máu thôi mà, sao lại phải băng bó thành hai cục bông thế này. T.T_ Dương Tuệ! những việc cần thu xếp đã làm xong chưa?
Dương Tuệ nghe Napi hỏi, quay đầu về phía Napi
_ Thưa chủ nhân, đã xong rồi.
_ Tốt, ngày mai chúng ta xuất phát đi Vô Thần Sơn Trang. Hôm nay, cô cũng đã mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm đi.
Dương Tuệ gật đầu nhưng vẫn ngồi yên, Napi chưa ngủ sao cô dám ngủ kia chứ.
_ Beishi! Chị đi gọi bạch ưng về đây giúp ta. Chuyển lá thư kia về Đế đô, nhanh một chút rồi chị cùng đi nghỉ ngơi luôn đi.
Napi dặn dò xong, Beishi cúi đầu lui ra ngoài. Napi trở mình nằm xuống, hai mắt khép lại. Đã đủ dài cho một ngày rồi, nếu không nghỉ ngơi ngày mai làm sao chịu nổi sự giày vò của lão hồ ly kia. Dương Tuệ thấy Napi đã nằm xuống, chờ thêm một lúc hô hấp của Napi ổn định, Dương Tuệ mới khẽ khàng lui ra ngoài. Trưa nay, vốn là cô đã tìm được Napi từ lúc Hạo Nhân phát ra hơi thở sức mạnh. Nhưng lại thấy Napi đối diện với hắn, trong lòng cô cũng muốn xem thử chủ nhân của mình là người như thế nào. Nhìn Napi dù không có nội lực, vẫn dễ dàng giải quyết xong một cấp giả trung cấp Phách Tiên Kỳ. Dương Tuệ đã nhận ra, cô bé con này quả thật vô cùng can đản. Lần đầu cô gϊếŧ người, lúc đó cô chỉ khoảng tầm tuổi Napi, vậy mà đã hoảng sợ không nói nên lời. Còn Napi vẫn bình thản đối mặt, thần kinh phải vững chắc như thế nào mới có được biểu hiện đó. Dương Tuệ ngửa mặt nhìn bầu trời đêm trong vắt, huyết kết khế cũng đã ký rồi, nhận chủ nhân thì nhận vậy.
_ Nhóc con, ui da ta mới vắng mặt một tí là đã bị thương rồi. Ai làm đồ đệ của ta bị thương? nói mau ta đi gϊếŧ kẻ đó.
Vô Thần Y kích động, trợn ngược đôi mắt, hai lỗ tai đỏ bừng. Napi vỗ vỗ cánh tay ông, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
_ Lão hồ ly! Ồn ào quá.
Mới sáng sớm, Vô Thần Y đã lẻn vào trại của Napi la hét om sòm. Beishi nhịn cười nhìn biểu hiện của hai người kia nhẹ nhàng nói.
_ Thần y , tiểu thư buổi sáng hay khó chịu. Phải tự mình dậy mới được, còn ai làm Napi bị thương, kẻ đó đã xuống suối vàng chầu Diêm Vương rồi.
Vô Thần Y nghe Beishi kể sơ chuyện ngày hôm qua, mặt mày hớn hở. Hài lòng vuốt bộ râu dê.
_ Đồ đệ của ta ít nhất phải thế!
Hôm qua, khi nghe Napi hỏi ông có thể chế tạo một sợi dây bạc sắc bén hay không? Ông đã không do dự làm ngay cho con bé, chỉ nghĩ để nó chơi đùa. Ai ngờ Napi lại dùng để gϊếŧ người, quả thật càng nhìn càng ưa thích đồ đệ này a. Trong lúc Napi còn mơ màng, dưới sự đốc thúc của Vô Thần Y, Napi đã bị quăng lên cổ xe ngựa. Lắc lư tiến về phía trước, Napi tâm tình không tốt hỏi lão hồ ly.
_ Lão hồ ly! Hôm qua ông đi đâu vậy?
_ Ta đi giải quyết đám sơn tặc trên núi Phong Vân gần đây. Tên Hạo Nhân hôm qua con xuống tay, chính là thiếu chủ của chúng. Ta đang định giải quyết xong núi Phong Vân, sẽ trực tiếp trở về gϊếŧ hắn. Không ngờ đồ đệ ngoan, con đã làm giúp sư phụ rồi.
Lão hồ ly cuồng trẻ em, xoa loạn đầu Napi. Cô cũng không có tâm trạng đùa với lão cổ quái, tốc độ cắn nuốt kinh mạch ngày càng nhanh. Napi nằm xuống đệm êm, nhắm mắt dưỡng thần. Đã rời khỏi thôn Đông Quang rồi, tiến thẳng đến Vô Thần Sơn Trang. Vô Thần Y nhìn biểu hiện của Napi, cũng biết tốc độ cắn nuốt kinh mạch đang ngày càng tăng. Ông vươn tay điểm huyệt ngủ của Napi, khiến cô rơi vào giấc ngủ sâu.
_ Cứ để Napi ngủ cho đến khi tới được sơn trang, tốc độ cắn nuốt kinh mạch đang tăng. Không thể tùy tiện dùng thuốc, để con bé ngủ là giải pháp tốt nhất. Đường đi khó khăn con bé sẽ không chịu nổi, các ngươi rõ chưa?
Vô Thần Y dặn dò Beishi và Dương Tuệ, thấy hai người họ gật đầu, ông mới hài lòng vuốt chòm râu. Napi ngủ vùi, tốc độ cắn nuốt kinh mạch cũng dường như chậm lại, điều hòa theo từng nhịp thở của Napi. Cả đoàn người rời khỏi thôn Đông Quang , lặng lẽ nhanh chóng hướng đến Vô Thần sơn trang.