Ngày Mặt Trời Không Còn Nữa

Chương 2: Cậu nhỏ

An Lâm bước thật nhanh vào trong phòng, đôi mắt nâu sẫm phát sáng trong bóng đêm. Sau khi đảo một vòng, cậu đã nhanh chóng bắt thấy ánh nhìn của Ánh Dương.

Vì cậu đứng ngược sáng, anh chỉ nhìn thấy mỗi đôi môi trắng bệch hằn dấu răng nho nhỏ, còn lại mọi thứ đều mù mờ, nhất là đôi mắt giấu dưới mái tóc rối kia.

Lúc đó, đối với bộ dạng hù dọa của An Lâm, trong đầu Ánh Dương chỉ nghĩ là: Thôi xong, hẳn là việc anh táy máy bước vào phòng ngủ riêng đã khiến cậu tức giận rồi. Ánh Dương bình tĩnh nhắm mắt, quyết định chờ đợi cơn trút giận của cậu nhỏ xuống đầu mình.

Nhưng ngược lại với suy nghĩ, thay vì là cơn đau hay những tiếp xúc không mấy thân thiện nào khác, bàn tay của An Lâm đưa ra, chầm chậm đặt lên trên đỉnh đầu Ánh Dương, từ từ rơi xuống mắt, mũi, miệng, sau đó là cả hai lòng bàn tay ẩm ẩm lớp mồ hôi mỏng áp vào gò má anh, đúng hơn là chỉ chạm nhẹ với lớp lông tơ trên gương mặt, run rẩy cố giữ nguyên khoảng cách vài milimet đối với da thịt.

Ánh Dương mở mắt, nhìn từng cử chỉ cẩn thận của An Lâm, mỗi tấc da được ngón tay tinh tế ấy chạm vào như biết sống dậy nhảy múa, cả người anh liền căng cứng, không dám nhúc nhích trước mỗi động tác của cậu.

An Lâm say sưa, đầy vẻ nghiêm túc vuốt ve gương mặt Ánh Dương một hồi, đôi mắt đυ.c ngầu dần lấy lại chút ánh sáng, sau đó buông tay, chuyển xuống nắm chặt lấy cổ tay anh, cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Theo bước chân của An Lâm thoát ra khỏi bóng tối dày đặc, Ánh Dương nhìn ra căn phòng dần bị bỏ lại phía sau, quay đầu thuận mắt nhìn xuống dưới. L*иg ngực anh bỗng thắt lại, đôi mắt cố định một chỗ thật lâu, mất mấy giây sau mới dời tầm nhìn sang chỗ khác.

Dời ra khỏi những ngón tay vẫn đang run lẩy bẩy ở bên kia của An Lâm.

* * *

Đối với cách sống trong bóng đêm và gương mặt vô cảm của An Lâm, Ánh Dương trong hai mươi hai ngày qua xem như đã khá hiểu và quen thuộc, không còn quá bất ngờ như ngày đầu. Dù anh chưa có bất kỳ manh mối phát triển gì về thân phận của mình, cá nhân Ánh Dương chủ quan cảm thấy, thật ra cuộc sống bây giờ cũng tính là khá ổn. Anh không rõ mình có quen biết với An Lâm từ trước không, nhưng anh không hề bài xích việc sống cùng cậu, với những cái ôm thân mật như muốn nhập làm một của An Lâm. Anh rất yêu thích, thậm chí còn hưởng thụ nó, điều đó khiến Ánh Dương đôi khi sinh ra sợ hãi, cũng tự đưa ra vài phát biểu hình như bản thân bị điên rồi.

Cậu nhỏ thường có những thói quen sinh hoạt khi rảnh rỗi rất thú vị, mà lúc Ánh Dương mới phát hiện ra đã thích thú vô cùng ghi nhớ lại.

Chuyện đầu tiên, vào mỗi sáng, An Lâm sẽ đứng trước ban công "tập thể dục".

Những động tác thực hiện của cậu, không giống như các trường học chính quy bình thường có thể đào tạo ra. Lúc thì trông như tư thế khởi động trước khi nhảy xuống bể bơi của vận động viên, lại đôi lúc kéo tay chân vươn lên thật căng, có thể tùy thời sẵn sàng phóng ra khỏi cung tên bất cứ lúc nào. Ánh Dương đứng ngay phía sau, qua cửa kính quan sát cậu nhún chân nghiêng người phía trước hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó lại kết thúc "bài tập", quay đầu lủi thủi bước vào trong.

Chuyện thứ hai, bất kể lúc nào, chỉ cần là ở trong nhà, An Lâm sẽ luôn nhìn chằm chằm Ánh Dương, hoặc là mặt đối mặt, hoặc là ôm nhau thắm thiết. An Lâm đặc biệt thích để đầu anh chui vào trong l*иg ngực cậu, thời tiết có bao nhiêu độ cũng đều ủ anh trong cái máy sưởi người ba mươi bảy độ hơn như thế.

Ấy thế mà, đứng trước những sự kì quặc của An Lâm, Ánh Dương không hề thấy chán ghét một chút nào.

Có một khoảng thời gian, anh thật sự rất phiền não với bản thân về vấn đề này, rằng vì sao khi đứng trước An Lâm, mọi tỉnh táo và tự trọng của anh đều mất sạch, trừ những lúc l*иg ngực thỉnh thoảng nhói đau vài cơn.

Chuyện thứ ba, từ ngày đầu tiên quan sát, anh cho rằng An Lâm đang mắc căn bệnh nhạy cảm với ánh sáng. Có thể vì sống trong bóng tối đã lâu khiến cậu không thích nghi được với ánh sáng có cường độ cao, nên căn nhà lúc nào cũng tối om và ngột ngạt.

Nhưng có một chuyện đặc biệt đã xảy ra khiến Ánh Dương có nhìn nhận khác về căn bệnh này.

Đại loại là vào một hôm, khi An Lâm gật gù với cuốn sách trong tay, còn Ánh Dương đang chống cằm say sưa ngắm cậu. Điện thoại nhỏ đặt ở trên bàn, màn hình bỗng chợt sáng lên rồi tắt ngóm, động tĩnh đó nhanh đến mức làm Ánh Dương lâu rồi không thấy ánh sáng phải giật mình một phen.

Mà điều anh bất ngờ nhất là, chỉ trong mấy giây vỏn vẹn đó, An Lâm hai mắt bỗng trừng to, như gắn lò xò sau lưng lập tức bật dậy nhào tới chỗ điện thoại.

Phản ứng của An Lâm rất mạnh, Ánh Dương cũng lần đầu nhìn thấy biểu cảm như thấy thứ gì đó quá khủng khϊếp trên gương mặt cậu nhỏ. Biểu cảm tưởng chừng luôn cứng đờ lạnh nhạt, nay trở nên hốt hoảng, ánh mắt không giấu vẻ sợ hãi hiện rõ trên từng cái nhíu mày. Dù sau đó nhanh chóng trở lại nguyên trạng, nhưng nét bi thương tựa mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy dưới đáy mắt vẫn trôi nổi như có như không.

Là một thông báo vô nghĩa đến từ tin nhắn của tổng đài, An Lâm kiểm tra xong thở hắt ra một hơi, đặt điện thoại xuống, trở về ghế lại nửa tỉnh nửa mơ úp đầu trên trang sách.

Sau nhiều lần nhìn thái độ của An Lâm với từng nhất cử nhất động của chiếc điện thoại, qua vài lần thì Ánh Dương tập quen, dùng ánh nhìn khách quan đánh giá mọi việc.

Chỉ là, sau mỗi tối khi để cậu nhỏ chìm vào giấc ngủ, anh thường lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, dùng tay nhẹ nhàng xoa vết bầm trên cơ thể của An Lâm, có khi là đầu gối, có khi là bắp tay, vì va đập với đồ vật lúc lồm cồm chạy đến cái điện thoại.

Cũng từ đó, Ánh Dương nhận ra cảm xúc của mình dành cho An Lâm ngày một thay đổi. Anh thay cậu đau lòng, thay cậu tức giận, thay cậu vui vẻ, dù ngay cả khi An Lâm không biểu hiện những cảm xúc đó ra mặt.

Bản thân luôn cố gắng tìm mọi cách an ủi và dõi mắt theo cậu nhỏ, mãi cho đến ngày An Lâm ôm lấy anh rồi lặng lẽ rơi nước mắt, Ánh Dương mới thật chấp nhận một sự thật trong lòng.

Anh yêu An Lâm, rất yêu cậu nhỏ kì quặc này.

Thiên Nguyên.