"............ Đêm nay đừng trở về, chúng ta suốt đêm điều tra án."
"Vụ án này còn có gì mà tra? Mấy trăm đôi mắt đều thấy, là chính hắn tự mình leo rào nhảy xuống, nếu không phải......" Lư Tình đột nhiên tạm dừng, dáo dác lấm la lấm lét mà nhìn quanh bốn phía, xác định những người kiêng kị không ở phía sau, dịch người đến bên cạnh Kỷ Lẫm, nhỏ giọng nói, "Nếu không phải Bành cục tình cờ tới tham gia cái yến hội này, người chết ở dưới mí mắt anh ấy, sắc mặt âm trầm, thoái thác không được, anh ta sẽ không triệu tập khẩn cấp nhiều người như vậy."
Kỷ Lẫm hơi nhướng mày: "Cô sai rồi, Bành cục anh ta căn bản không biết xấu hổ, nếu như anh ta cảm thấy việc này không điểm đáng ngờ, đã sớm gọi cảnh sát địa phương đến xử lý mớ hỗn độn này. Nếu gọi người trong cục chúng ta, khẳng định là cảm thấy chuyện này kỳ quặc, không nhất định là tự sát."
"......" Lư Tình nhất thời không biết nên soi mói nửa câu đầu hay là nên tán đồng nửa câu sau, "Đúng rồi, lão Bành đi đâu vậy? Anh ấy cũng là nhân chứng trong vụ án này mà."
"Đừng nói nữa, nói đến tôi lại cảm thấy đau nửa đầu, anh ta đang nửa chết nửa sống mà ở trên phòng cho khách nghỉ ngơi."
Lư Tình cứng họng, nhỏ giọng bức súc: "Trong cục chúng ta có lãnh đạo nào đáng tin không vậy......"
"Cô nói cái gì?"
"Không, không có gì!"
Kỷ Lẫm lười truy cứu, lại chậm rãi bước một vòng quanh thi thể trên mặt đất. Nhìn bên ngoài, manh mối thật sự ít ỏi. Quá trình thẩm vấn cũng cho thấy, nạn nhân tự mình leo rào nhảy xuống mà không có tác động của ngoại lực. Còn nhiều manh mối bên trong nhưng phải đợi báo cáo khám nghiệm tử thi, trước mắt chỉ có thể làm là điều tra tòa nhà và ghi chép.
Lúc này, viên cảnh sát phụ trách kiểm tra hiện trường chạy từ tòa nhà dành cho khách, tiến đến bên tai Kỷ Lẫm thấp giọng nói mấy câu.
Kỷ Lẫm ánh mắt sáng lên: "Còn có việc này? Tôi đi thẩm vấn thông tin không chính thống kia!"
Lư Tình chỉ nghe thấy mấy chữ cuối cùng, lập tức đã biết bọn họ tại nói về ai: "Cái gì không chính thống, nhìn so với anh đẹp trai hơn nhiều...... Ai da!"
Kỷ Lẫm hung hăng một ấn đầu nàng: "Cô không nói không ai nói cô câm."
Trên hàng ghế cao trước quầy bar, bốn người đàn ông béo gầy, già trẻ khác nhau, nhưng toàn bộ đều mặc tây trang giày da ngồi cạnh nhau.
Lâu Bảo Quốc chính mắt thấy một người đàn ông còn sống từ trên trời rơi xuống nửa giờ trước, anh ta bị sốc đến mức toàn thân run rẩy dữ dội, ly bia tươi thứ hai trong tay anh ta đã uống gần hết, chỉ còn lại đế ly, anh ta giật lấy ly của Chu Nghị, nói để kìm lại cơn sợ.
"Thật con mẹ nó quỷ quái..... Anh nói xem, chú hai bị ma nhập sao? Nụ cười vừa rồi làm tôi nổi da gà."
Chu Nghị huých khuỷu tay hắn: "Đừng nói lung tung, đó là chú hai của thiếu gia, không phải chú hai của anh"
Lâu Bảo Quốc vội vàng hướng bên trái cách hai cái ghế xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi thiếu gia, tôi không phải cố ý bất kính với chú hai của anh."
Người đàn ông đang bị cảnh sát điều tra đang dựa vào quầy bar, đôi chân dài đặt trên mặt đất, và đôi giày Oxford của anh ta đang nhịp vào nền gạch lát đá cẩm thạch một cách nhàm chán, giống như đang đánh tiết tấu, và mỉm cười một cách chán nản: "Xin lỗi cái gì, không có việc gì."
Anh ta nói chuyện chậm rì rì mà lười biếng, nhưng giọng của anh lại nâng lên khá vui vẻ, giống như hình tượng của anh ta, rất bất cần đời.
Kỷ Lẫm từ cảnh giới chui ra, thấy bộ dạng vô kỷ luật của anh ta, nhăn mày lại, vỗ vỗ vai đồng nghiệp Ngưu Phong đang ghi chép, tiếp nhận giấy bút, gõ vào sổ ghi chép một cách tượng trưng, mang thẻ cảnh sát ra, nghiêm túc nói: "Ngu tiên sinh, xin chào, tôi là đội trưởng phụ trách vụ án này, Kỷ Lẫm, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh."
Ngu Độ Thu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nhìn đến trong lòng anh run lên, ánh mắt kia, nói như thế nào nhỉ, giống như nhìn thấu mười tám đời tổ tông của anh. Ngu Độ Thu cuối cùng lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa: "Kỷ đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu, xin hỏi đi."
Ngưỡng mộ đã lâu cái rắm, anh chỉ là một cảnh sát, ra khỏi cục cảnh sát cũng không có mấy người nhận ra, vị đại thiếu gia này vừa về nước sao có thể nghe qua tên của anh, quá là đạo đức giả.
Nhưng Kỷ Lẫm không thể không thừa nhận, Lư Tình nói được không sai, nhan sắc của Ngu Độ Thu dễ dàng gϊếŧ chết anh chàng chăm chỉ thoa kem chống nắng mỗi ngày.
Làm thế nào một người đàn ông có làn da trắng như vậy? Màu tóc không tự nhiên còn không khó coi? Tóc dài quá lỗ tai vẫn chẳng giống con gái?
"Kỷ đội trưởng?"
Kỷ Lẫm gạt những tạp niệm qua một bên, trở về chủ đề chính: "Ngu tiên sinh, xin hỏi chú hai Ngu Văn Thừa của anh, trước khi nhảy lầu có việc gì phiền lòng không?"
Ngu Độ Thu không cần nghĩ ngợi: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm, chúng tôi đã rất nhiều năm không gặp, lần này về nước còn không kịp nói với chú ấy tình hình gần đây."
Kỷ Lẫm vừa hỏi vừa lật xem các ghi chép Ngưu Phong mới vừa viết, hiển nhiên, với tư cách là người gần Ngu Văn Thừa nhất trước khi nhảy lầu, Ngu Độ Thu vẫn chưa cung cấp nhiều tin tức hữu hiệu.
Hơn nữa dường như cố ý che giấu điểm quan trọng nhất.
"Nhưng tôi nghe nói, anh cùng chú hai ở trong phòng cãi nhau một trận?"
Ngu Độ Thu trên mặt cười như không cười, đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên, nhìn anh tuấn lại ôn nhu, nhưng trong mắt hàn khí dày đặc: "Anh làm sao biết được chúng tôi cãi nhau?" Như một con sư tử liếʍ móng vuốt, nếu nó biết được tên mật báo, sẽ lập tức đem người nọ cắn xé thành mảnh nhỏ.
Kỷ Lẫm quyết định bảo vệ tốt tiểu phục vụ quầy bar đã sợ tới mức hoang mang, nhưng mà anh chưa mở miệng, quản gia bên cạnh lại chủ động thừa nhận: "Thực xin lỗi, thiếu gia, lúc tôi xuống dưới lấy rượu, thuận miệng nói cho Tiểu Chu cùng A Bảo, đại khái bị người ngoài nghe thấy."
Ngu Độ Thu ý cười càng sâu, thần sắc lạnh lẽo: " Chú Hồng, chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, sao chú có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này?"
Hồng Lương Chương mới vừa vì Ngu Văn Thừa chết đã khóc một hồi, hai hốc mắt hãm sâu đỏ bừng, nỗi buồn từ trong ánh mắt, hổ thẹn nói: "Hôm nay tôi rất vui, mê rượu, nhất thời vô ý."
Ngu Độ Thu: "Phải bị phạt".
Hình ảnh một ông lão sáu mươi tuổi bị đánh đập dã man hiện lên trong đầu Kỷ Lẫm.
Ngay trước mặt anh uy hϊếp? Không đem anh để vào mắt?! Hôm nay anh phải cho tên công tử vô lương tâm này biết thế nào là kính già yêu trẻ!
"Liền trừ chú một tháng tiền lương đi." Ngu Độ Thu nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chỉ có 70000 tệ thôi, coi như cảnh cáo."
"......" Kỷ Lẫm yên lặng nuốt vào lời chính nghĩa đã vọt tới miệng chính nghĩa.
Một cảnh sát nhỏ với mức lương 7000 hằng háng như anh mới là người cần được chăm sóc, chết tiệc.
Ngu Độ Thu thu hồi ánh mắt, áy náy nói: "Kỷ đội trưởng, không phải tôi cố tình giấu giếm, chỉ là cảm thấy loại chuyện nhà này để người ngoài biết, không khỏi mất mặt, hơn nữa cũng không liên quan đến chuyện chú hai chết. Sự tình là như này: Chú hai tới phòng tôi chơi cờ nói chuyện phiếm, vì chuyện làm ăn mà chúng tôi cãi nhau, chú cảm thấy dự án mới của tôi sẽ mang lại tai họa cho gia đình. Sau cuộc cãi vã, quản gia của tôi —— chính là người bên cạnh tôi, nhắc nhở tôi thân là tiểu bối, dù bất đồng ý kiến cũng không nên mâu thuẫn với trưởng bối, tôi ngẫm lại cũng đúng, vì thế mới kêu chú ấy xuống lầu lấy chai rượu, tôi đến phòng chú hai nhận lỗi, chú hai khi đó cũng bình tĩnh lại, lấy rượu nhưng không uống, nói thân thể không thoải mái muốn về trước, tôi liền tiễn chú ra ngoài, thời điểm đi trên hành lang chú còn dặn dò tôi nói mấy câu, tôi nghiêm túc nghe, ngây ngẩn nghỉ ngợi, không chú ý tới chú nện bước nhanh hơn, hành vi có chút lạ, chờ tới lúc phát hiện, chú đã nhảy xuống rồi, tôi không kịp bắt lấy chú."
Ngu Độ Thu dang hai tay, bày tỏ sự bất lực của mình.
Kỷ Lẫm ánh mắt quỷ dị mà nhìn anh chằm chằm.
Trước mặc kệ lời này là thật hay giả, người này giọng điệu và vẻ mặt cũng quá mẹ nó nhẹ nhàng bình tĩnh rồi? Một người sống sờ sờ ngã chết ở trước mặt mình, là thân thích của mình, người thường phải sợ đến cần tư vấn tâm lý, thậm chí lưu lại bóng ma cả đời, người này làm sao không chút nào kinh sợ?
Kỷ Lẫm hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Theo những người chứng kiến, anh sau khi thấy Ngu Văn Thừa ngã chết, còn mỉm cười?"
Trong phòng tiệc vẫn thoang thoảng mùi máu tươi, để không phá hư hiện trường, cửa sổ đều đóng lại, Ngu Độ Thu có lã là cảm thấy nóng, nên đã cởi cúc kim loại của bộ âu phục, sau đó là hai cúc áo sơmi, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, Trên cổ đeo một sợi dây chuyền hình lưỡi kiếm sắc bén. Hắn đút hai tay vào túi quần tây, hỏi lại Kỷ Lẫm: "Không thể cười sao?"
"Vì cái gì muốn cười?"
"Bởi vì rất thú vị."
"Có gì thú vị?"
"Tôi cho rằng đêm nay người chết sẽ là tôi."
Kỷ Lẫm bút máy trong tay tạm dừng: "Hả?"
Lâu Bảo Quốc phun một ngụm bia lên mặt Chu Nghị: "Thiếu gia! Không thể nói bậy!"
Chu Nghị: "...... Mẹ."
Ngu Độ Thu thảnh thơi, như thể sự việc không liên quan mình: "May mắn tránh được một kiếp, không nên cười sao?"
Kỷ Lẫm: "Anh như thế nào biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện với anh?"
"Bởi vì tôi bị người hận." Ngu Độ Thu nghiêng đầu, nhìn Kỷ Lẫm, "Kỷ đội trưởng, anh biết tôi đang làm gì sao?"
Đương nhiên biết. Trước khi trả lời, Kỷ Lẫm nhanh chóng lướt qua những tư liệu cơ bản về Ngu Độ Thu thu thập được từ chỗ cục trưởng Bành Đức Vũ:
Ngu Độ Thu, nam, 27 tuổi, được truyền thông trong và ngoài nước ca ngợi là "Người mới nổi ở Thung lũng Silicon", "Thiên tài ", "Doanh nhân trẻ kiệt suất", sáng lập và đầu tư nhiều hạng mục khoa học kỹ thuật nhìn như điên rồ cuối cùng thành công, bản đồ thương nghiệp kéo dài qua năm lục địa. Vốn định cư ở Mỹ đã lâu, không biết vì sao đột nhiên vội vàng về nước vào tháng 5, có vẻ như có ý định kinh doanh ở khu đất vàng nên đã tổ chức bữa tiệc này để kết thân với các chức sắc.
—— đây là dáng vẻ bên ngoài.
Trên thực tế, Kỷ Lẫm từ miệng cục trưởng Bành Đức Vũ nghe nói, xuất thân của tài năng trẻ này rất đáng sợ, ông ngoại là viện sĩ của Viện Khoa học Trung Quốc và Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, mẹ là doanh nhân giỏi, tài sản của công ty thuộc top 500 trên Forbes. Lần này cháu trai duy nhất của Ngu gia về nước, hạ phàm định cư ở thành phố Bình Nghĩa, ít nhất có thể đem GDP toàn thành phố tăng 5%!
Trong bữa tiệc này, các chức sắc từ thành phố Bình Nghĩa và thậm chí là các nơi khác đều đến kết giao Ngu Độ Thu.
Khi Kỷ Lẫm nghe thấy sau lưng "nội tình" kinh người này, như suy tư gì mà liếc mắt trộm nhìn cục trưởng nhà mình một cái. Bành Đức Vũ làm cảnh sát hình sự vài thập niên, không thể đoán ra suy nghĩ trong mắt ông, lập tức anh bị đánh một cái vào đầu: "Tôi cũng không phải là tới nịnh bợ thằng nhỏ đó, tôi đối với dự án mới của hắn có hứng thú, nói không chừng có thể có lợi cho công việc của chúng ta."
Kỷ Lẫm ôm cái đầu đau muốn vỡ ra, đau khổ mà dò hỏi tới cùng: "Dự án...... Gì?"
"Kêu the...... the gì đó? Cái từ đó khó đọc quá, không nhớ kỹ." Bành Đức Vũ đêm nay uống gần nửa bình Mao Đài, đầu óc rối rắm, đầu lưỡi hơi, nói không rõ.
"......" Ngài chỉ muốn trốn vợ ra ngoài uống rượu!
Kỷ Lẫm không dám mở miệng mắng, sau dó tự mình kiểm tra, dự án công nghệ mới mà Ngu Độ Thu chuẩn bị triển khai ở quốc nội tên là "Themis", nội dung nghiên cứu là "Giao diện não-máy tính", lĩnh vực khá phổ biến trong vài năm gần đây, với sự tham gia của nhiều ông trùm hàng đầu thế giới.
Nói một cách chuyên nghiệp, đó là thiết lập kết nối giữa não của con người hoặc động vật và một thiết bị bên ngoài, thực hiện trao đổi thông tin giữa não và thiết bị. Hướng nghiên cứu chủ đạo hiện nay là làm thế nào để nhân loại dùng trí óc để điều khiển thiết bị, tựa như Iron Man và Avatar.
Nghe giống khoa học viễn tưởng, khi Kỷ Lẫm tra tư liệu cảm thán, khoa học kỹ thuật hiện đại đã tiến bộ vượt bậc đến tình trạng này.
Trọng tâm chính của Ngu Độ Thu là nghiên cứu đảo ngược —— dùng thiết bị khống chế tư duy con người.
Nhưng thật ra thực thích hợp với anh ta, ngoại hình cùng khí chất người này tựa như nhân vật phản diện trong phim khoa học viễn tưởng ý đồ thống trị thế giới.
"Tôi đương nhiên biết." Kỷ Lẫm trả lời, "Anh lần này về nước là tính toán triển khai dự án giao diện não-máy tính, đúng không?"
Ngu Độ Thu vỗ tay khen ngợi: "Hiệu suất điều tra của quý cục rất cao, bất quá còn chưa đủ cụ thể. Phương hướng chính của tôi là thông qua giao diện não-máy tính, dùng thiết bị khống chế não người —— hiện tại đương nhiên chỉ là ảo tưởng, những gì chúng tôi có thể làm đến nay chỉ là một sự can thiệp nhẹ vào não, như dùng sóng điện não thay đổi nhận thức hành vi, ngăn chặn các khu vực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, theo dõi số liệu não trong thời gian ngắn."
Kỷ Lẫm: "...... Anh có thể nói cái gì để tôi nghe hiểu không?"
Ngu Độ Thu: "Chà, để tôi cho anh một ví dụ có liên quan đến công việc của anh, nếu một người nghiện ma túy đeo thiết bị do công ty chúng tôi nghiên cứu phát minh hoặc là cấy chip, tôi có thể sử dụng giao diện não-máy tính, thay đổi cơn nghiện ma túy của anh ta, giúp anh ta cai nghiện ma túy từ gốc não. Đây là một trong những mục đích chính của dự án Themis, đương nhiên đầu tiên nghiên cứu phải thành công. Hiểu chưa?"
Kỷ Lẫm khϊếp sợ mà trừng lớn mắt: "Này mẹ nó đều có thể làm được?"
Ngu Độ Thu nhún vai: "Về mặt lý thuyết thì khả thi, nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Ở Mỹ nơi hợp pháp hóa ma túy và súng ống, nghiên cứu này vi phạm lợi ích của quá nhiều người, tôi luôn phải đề phòng bị người khác ám sát, cho nên tôi về nước. Trong nước kiểm soát ma túy mạnh, tình huống tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không an toàn tuyệt đối. Tôi có lường trước đêm nay khả năng sẽ có chuyện, lại không nghĩ rằng người chết chính là chú hai của tôi, việc này thực ly kỳ, hy vọng các anh có thể mau chóng bắt hung thủ, như vậy tôi cũng có thể cho người nhà chú hai một lời giải thích."