Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 50: Chân Tướng Sự Thật

Chuyện tưởng chừng sau khi Dung Âm nhận tội thay Minh Vũ thì mọi chuyện sẽ êm xui không hề ai hay biết.Nhưng có lẽ Đường Cố Phong đã không ngờ rằng đứa con gái mà ông yêu thương nhất chính là Hướng Vãn đã vô tình nghe hết cuộc nói chuyện của ông và vợ của mình.

Hôm đó đêm đã khuya, ông tưởng tất cả mọi người đã ngủ hết, nên ông mới cùng với vợ của mình nói chuyện trong thư phòng mà không hề đóng chặt cửa lại.

Đường Cố Phong vẫn còn nhớ như in cái ngày mà Hướng Vãn không ngừng điên loạn lên, liên tục chất vấn tại sao lại đối xử với chị gái của cô tàn nhẫn đến như vậy.

"Tại sao? Tại sao ba lại làm ra những chuyện như vậy? Thì ra không phải chị là người lái xe.... Mà là chính thằng con trai của người phụ nữ này gây ra" Hướng Vãn vừa nghe xong một sự thật kinh khủng,đã hoàn toàn mất bình tĩnh đi thẳng vào bên trong nhìn vào Diệp Tố Như đang đứng bên cạnh Đường Cố Phong quát lớn.

Đường Cố Phong và Diệp Tố Như giựt mình vội vàng nhìn về phía cô.

Ánh mắt của Hướng Vãn bùng cháy lên ngọn lửa như muốn gϊếŧ chết đối phương.

Cô lết từng bước chân nặng nề đến trước mặt ba của mình,gằn giọng hỏi.

"Tại sao ba lại im lặng? Ba làm ra những chuyện như vậy, không cảm thấy tội lỗi sao? Ba có nghĩ đến mẹ của con không?"

"Hướng Vãn! Con nghe ba nói...."

"Ông im đi!"

Hướng Vãn như muốn phát điên lên, vì người mà cô gọi là ba lại nhẫn tâm hại chị gái mà cô thương yêu nhất rời xa cô.

"Ông ngoại đã nói đúng! Ông không xứng đáng làm cha của tôi."

Trái tim của cô chợt đau đớn nhớ lại từng câu chuyện đã xảy ra với chị gái của cô.

Bây giờ cô mới suy nghĩ lại.Chị Dung Âm dường như không hề biết lái xe, thì làm sao chị ấy có thể gây ra tai nạn mà bỏ trốn được.

Đôi mắt sắc lạnh của Hướng Vãn bất chợt nhìn qua Diệp Tố Như,cong môi cười khẩy.

"Cũng phải thôi! Có một thằng con trai duy nhất nên bà phải ra sức bảo vệ, nếu không thì làm sao có thể tranh giành tài sản được!"

"Hướng Vãn...!" Đường Cố Phong lớn tiếng gọi tên cô.

Nét mặt của Diệp Tố Như hoàn toàn lo lắng khi nhìn về cô.Bà cũng không nghĩ cô sẽ biết được sự thật sớm đến như vậy.

Ánh mắt của Hướng Vãn toát lên sự lạnh lẽo, cô đưa mắt nhìn về Đường Cố Phong, lạnh lùng hỏi.

"Bây giờ có phải tới lượt tôi có phải không? Mẹ và chị của tôi cũng đã đi rồi.....! Tôi cũng phải đi thôi!"

Dứt lời, Hướng Vãn bật cười,một nụ cười chất chứa sự kinh tởm mà cô dành cho ba của mình,rồi sau đó cô đột ngột quay đầu đi ra.

Nhưng chưa đầy mấy giây, Đường Cố Phong đã đi đến trước mặt của cô, nghiến răng hỏi.

"Con muốn đi đâu?"

Hướng Vãn nhếch môi, ngẩng đầu lên nhìn ông với dáng vẻ tràn đầy khinh bỉ về người đàn ông này.Cô hất mạnh tay ông ra thẳng thắng trả lời.

"Tôi sẽ đi ra khỏi căn nhà này và tôi sẽ đi nói với Vũ Hoàng Long biết....Mọi chuyện là anh ấy đã hiểu lầm chị....Mọi chuyện sẽ nhanh chóng phơi bày ra ánh sáng".

Nghe xong, Đường Cố Phong kích động.

"Không....! Ba cấm con.Nếu con nói chuyện này ra ngoài,ba sẽ trừng trị con"

"Ông thách thức tôi à! Trong nhà này Hướng Vãn chưa bao giờ biết sợ ai,mà ngay cả ông cũng đừng hù dọa tôi".Cơn tức giận trong lòng của cô đã đạt đến giới hạn.Cô đã không thể khống chế từng câu nói của mình.

Nói xong, một lần nữa cô gạt tay của Đường Cố Phong liền đi ra cửa.

Ánh mắt tràn đầy giận dữ của Đường Cố Phong càng lúc càng hiện ửng đỏ lên.Ông khẽ cuộn chặt tay thành nắm đấm,không suy nghĩ gì nữa liền sải bước chân nhanh chóng đến thật gần Hướng Vãn, ông lập tức giơ cánh tay của mình lên thật cao rồi hạ xuống cũng thật là mạnh.

Hướng Vãn bước nhanh đến vặn tay cửa, chưa kịp mở cửa ra.Sau gáy cô truyền đến một cơn đau rát mạnh, ánh sáng trước mắt bỗng tối dần.Cô chưa kịp quay đầu, thì cơ thể cô bỗng ngã xuống thật mạnh và không còn biết gì nữa.

Diệp Tố Như hoảng hốt kinh hoàng,vội đưa tay lên che miệng lại.

"Cố Phong! Ông làm gì vậy? Tại sao ra tay với con bé".

Bà vừa nói vừa đi tới đỡ Hướng Vãn lên, khẽ gọi tên cô.

"Con gái... Hướng Vãn...Mau tỉnh lại đi con"

"Mặc kệ nó!"Đường Cố Phong lạnh lùng "Nếu tôi không làm vậy, Hướng Vãn sẽ phá hết mọi kế hoạch của tôi hết!"

"Nhưng ông cũng không thể làm như vậy,lỡ như Hướng Vãn bị thương thì sao?" Mặc dù Hướng Vãn không phải là con ruột của bà, nhưng bà là người nuôi con bé từ nhỏ cũng đã mến tay mến chân.

Đường Cố Phong chợt im lặng, một lúc sau ông nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của Hướng Vãn đang nằm ở dưới đất, giọng điệu đầy run rẩy.

"Phải tìm ra một cách nào để cho cái con bé này ngậm miệng lại.... Để Vũ Hoàng Long mà biết được, nhất định hắn ta sẽ tìm cách cứu Dung Âm ra tù."

******

Vì thế khi Mặc Vĩ Bắc ngõ lời muốn cưới Hướng Vãn thay vì là Giai Du, ông đã không suy nghĩ gì hết mà lập tức nhận lời ngay.Hơn nữa vốn dĩ,Giai Du cũng chưa từng biết hôn sự này, con bé lại là một đứa con gái mà đối với ông lại cực kỳ rất quan trọng.

Người ông thương nhất là Hướng Vãn, nhưng người quan trọng đối với ông, làm cho ông có một niềm tin tự hào lại là Giai Du.

Nên một khi hi sinh thì ông thà chọn Hướng Vãn mà giữ Giai Du ở bên cạnh mình.

Nhưng ông không ngờ rằng mọi chuyện ông tính sẵn hết đều không qua khỏi hai từ "Định mệnh" Chính vì kế hoạch của ông, mà ông không những hại hai đứa con gái mà ngay cả Giai Du cũng đã rời khỏi ông gần hai năm nay.

Ông cũng không biết cái cái nhóc đó hiện giờ đang ẩn thân ở đâu mà ông không thể nào tìm thấy.

Trong lúc Đường Cố Phong đang rơi vào trạng thái mệt mỏi vì những chuyện vừa qua.Thì bên ngoài lại không ngừng vang lên tiếng nói của những người làm trong biệt thự của ông.

"Đại Tiểu Thư! Cô muốn đi đâu?"Tiếng nói người làm không ngừng vang lên với dáng vẻ sốt sắng.

Dung Âm gần như phát điên lên,khi bị giam giữ trong nhà.Cô giận dữ hét lên.

"Tránh ra....! Tôi muốn đi về nhà, mấy người không quyền giam giữ tôi lại nơi đây”.

Dứt lời, cô lập tức nhanh chóng đi tiếp ra cửa.

"Đại Tiểu Thư!"

"Đứng lại đó cho ta".

Người làm còn chưa kịp đến ngăn cản cô, thì Đường Cố Phong đã từ trên cao nhìn xuống,ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn cô con gái đang cố tình bỏ trốn của ông.

Tiếng cây gậy cọp cọp, từng bước chân nặng nề đi xuống khi chạm đến nền nhà, Đường Cố Phong ngước lên nhìn cô, giọng điệu trầm trầm hỏi.

"Còn muốn đi đâu?"

"Về nhà!" Dung Âm không vòng vo, trả lời rất nhanh.

"Nhà sao? Vậy nơi đây là gì của con? Dung Âm….! Con về đây gần được một tuần rồi! Con luôn tìm cách bỏ trốn, con không nhớ con đã sinh ra ở đâu sao?" Ngữ khí tức giận của Đường Cố Phong khiến cho tất cả mọi người không ai là không khϊếp sợ.

Nhưng vẻ mặt Dung Âm thì hoàn toàn không thay đổi.Cô cũng chẳng mong gì ông sẽ thả cô đi.Ông đã qua tận Las Vegas đón cô về đây thì ông cũng đã tính được đến bước này rồi!

Dung Âm nghĩ vậy, khẽ cong môi trả lời câu hỏi của ông.

"Đương nhiên con biết con sinh ra ở đâu.Nhưng chẳng phải ba đã từ bỏ con rồi sao? Hay là bây giờ trong nhà này đã không còn đứa con nào để cho ba lợi dụng nữa,nên ba mới rũ lòng từ bi mà chấp nhận một đứa con gái từng ở tù như con có đúng không?"

Nét mặt của Đường Cố Phong càng lúc càng nặng nề, câu nói này của cô ông không biết đã nghe mấy lần từ khi cô trở về đây.Ông không hiểu là ai đã tiêm vào đầu con gái ông những thứ này về ông.

Vũ Hoàng Long sao?

Cậu ta là một con người thâm độc đến như vậy sao? Cố ý muốn chia ông và con gái của ông.

Ông ngẩng đầu lên nhìn người quản gia đang đứng đó, khẽ ra lệnh.

"Mau đưa cô chủ lên phòng"

"Không....Con không lên".Dung Âm lập tức phản đối.

Đường Cố Phong khẽ thở dài.

"Con ngoan đi,mọi chuyện sau này ba sẽ nói với con nghe".

Dung Âm khẽ nhíu mày.

Không hiểu sao,trong lòng cô bỗng có gì đó rất bất an.Không biết ông và Vũ Hoàng Long đang có mối thù như thế nào.Nhưng tại sao cả hai đều không ai nhường nhịn nhau một bước.Cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ,ba lúc nào cũng không muốn cô chơi chung với anh,nhưng chỉ có mẹ của Minh Vũ....Bà là người đã giúp cho hai người đến gần với nhau.

Nhưng đó cũng không thể nào cản trở được ý định của ba.Cô vẫn nhớ cái ngày cô bỏ đi chơi với anh nguyên một ngày, đã làm cho cả nhà tìm kiếm khắp nơi.

Khi ông nhìn thấy cô đi chung với anh thì ông đã nổi lên cơn thịnh nộ, đã nhẫn tâm đã thẳng tay đánh cô.Không những vậy ông còn dùng roi mây để trừng trị cô và cấm cô không được đi với anh.

Khi đó cô mới mười ba tuổi và cũng có người lớn ra nói giúp cho cô là hai người cũng đã có hôn ước với nhau,nếu đi chung cũng không thành vấn đề.Nhưng ba của cô hoàn toàn không để vào tai.

Ông lại chia rẽ hai người.

Bây giờ suy nghĩ lại, cô mới thấy có rất nhiều điểm nghi vấn.

Nhưng với thái độ của ông và Vũ Hoàng Long lúc này, chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.

Chỉ còn có một cách.

Dung Âm nghĩ rồi, ngẩng đầu lên nhìn ông, âm thanh nhỏ dần.

"Ba chỉ là không muốn cho con tới gặp anh ấy thôi!Nhưng con vẫn còn đi học..." Cô mệt mỏi, hít một hơi thật sâu "Thưa ba! Ba hãy cho con hoàn thành việc học mà con đã bỏ dỡ có được không? Con đã nghĩ hơn hai tuần rồi!"

Bây giờ cô chỉ còn cách xuống nước làm một đứa con ngoan của ông thì cô mới có thể đến đó gặp anh được.

Đường Cố Phong nghe cô nói như vậy, nét mặt của ông bắt đầu chùng xuống.Trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.

Phải rồi! Dung Âm còn phải đi học nữa.Con bé đã bỏ lỡ ước mơ cũng chính là vì ông đó sao?

"Vậy bây giờ là con đang đi học sao?" Ông nhìn cô hỏi.

Dung Âm không trả lời mà chỉ nhìn ông với dáng vẻ hờ hững khẽ gật đầu.

Đường Cố Phong suy nghĩ một hồi, rồi nhìn qua người quản gia ra lệnh.

"Lấy xe đưa Đại Tiểu Thư đến trường, nhớ phải quan sát không để cho con bé bỏ trốn" Câu nói của ông lại như đánh thẳng vào Dung Âm.

Dung Âm bỗng bật cười.

Cô cũng đã lườn trước được người cha tôn kính của cô sẽ làm đủ mọi cách để không cơ hội đi gặp Vũ Hoàng Long.

Nhưng càng cấm thì cô càng làm.

Cô muốn biết ngọn ngành của tất cả sự thật.

Cứ như thế ,Dung Âm đi đến trường với các những người vệ sĩ của ba cô.