Dung Âm không nghĩ đến Vũ Hoàng Long sẽ nói ra những lời này với cô.
Anh là đang ghen hay là anh đang cảm thấy như mình đã thua trước mặt Trịnh Nhược Thiên.Phải chăng anh không thể nào chịu nổi khi bị người khác cướp lấy món đồ mà anh đang sở hữu.
Cô là món hàng trong tay của anh không hơn không kém có đúng như vậy không?
Cô là tình nhân được anh bao dưỡng đã hơn mấy tháng nay.Đương nhiên người đàn ông này sẽ không nhắm mắt khoanh tay để cô rơi vào tay của người khác khi anh vẫn còn chơi chưa chán.
Những lời nói của Sa Sa nói với cô trước đây.Bây giờ cô cũng đã nhận ra.
Không biết mục đích của cô ta có đang nhắm vào cô hay không? Nhưng nếu là chuyện tình cảm thì cô ta đã sai lầm rồi!
Cô thừa biết cô ta muốn gì?
Còn nếu như cô ta thuộc bên phe của Cao Hà Nhi, thì cô cũng có thể đoán được Cao Hà Nhi đã thật sự biết mối quan hệ của anh và cô.
Dung Âm nằm yên ở trên ghế,ánh mắt luôn mở to nhìn người đàn ông đang nằm đè lên người của cô.
Vũ Hoàng Long nghiên người nằm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt của cô, ngón tay của anh bắt đầu mơn trớn gương mặt trắng nõn, với một lớp da đầy mịn màng như da em bé của cô.
Anh khẽ cười thành tiếng.
Dung Âm nhíu mày nhìn anh.
Cái tên này cười gì chứ!
Ngón tay của Vũ Hoàng Long từ từ trượt xuống vuốt ve đôi chân dài của cô, âm thanh khàn khàn vang nhẹ.
"Khi nãy em luôn miệng nói muốn kết hôn.... Phải kết hôn liền ngay lập tức với cái tên đó.Thì tôi lại nghĩ có phải em là đang nôn nóng muốn ngủ với hắn ta không? Em muốn nằm dưới thân của hắn ta đến như vậy sao?"
Dung Âm kinh hãi trợn mắt lên.
"Anh nói sao?"
"Tôi nói gì,em không hiểu sao?"Vũ Hoàng Long cong môi cười khẩy,bàn tay đang từ từ luồn vào trong chiếc váy của cô tìm kiếm một nơi nào đó.
Dung Âm rùng mình.Lúc này cô mới nhận ra lời nói của anh là đang khinh thường thậm chí là xúc phạm cô.
"Anh nghĩ tôi là người phụ nữ như vậy sao?"
"Đúng....!" Vũ Hoàng Long bất chợt nổi nóng,anh cất đi nét mặt ôn nhu,tức giận lớn tiếng với cô "Em đừng giả vờ thanh cao để làm gì nữa! Ngay từ giây phút êm ôm ấp với Trịnh Nhược Thiên là tôi đã hiểu em là một con người như thế nào rồi!”
Dung Âm ngước mắt lên nhìn anh.
Vũ Hoàng Long vẫn nhìn cô, bàn tay của anh càng lúc càng bạo dạn luồn thẳng vào trong cởi chiếc qυầи ɭóŧ của cô ra.Ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Một cơn ớn lạnh trực tiếp xâm nhập vào cơ thể của cô.
"Tôi lo lắng cho em từng khi em ra tù cho đến giờ,mọi thứ tôi đều lo chu toàn cho em.Rồi thì sao,em lại phản bội tôi muốn kết hôn với người đàn ông khác, bỏ mặc tôi......Em là người đang mắc nợ tôi, chứ tôi không hề làm chuyện có lỗi với em".
Trái tim của Dung Âm chợt thắt.
Đúng như cô dự đoán.Người đàn ông này vẫn xem cô như là một nhân tình được anh bao nuôi.Anh xem cô chẳng khác nào như một con thú cưng được anh nuôi lớn và cô đã bị bắt buộc là phải trung thành với chủ nhân của mình.
Lúc trước,khi cô còn ở trong tù.... Cô đã luôn suy nghĩ đến cảnh tượng khi mình được ra tù, mình sẽ được mọi người chào đón hay không?
Cho dù không có ai thì cô cũng nghĩ đến anh sẽ ở bên cạnh cô, sẽ chào đón cô về lại bên cạnh anh.Cô xem anh là cả thế giới đối với cô.
Nhưng rồi thì sao.....?
Khi cô vừa ra tù, cô lại không được đón nhận như những gì cô đã tưởng tượng.Mà những thứ cô nhận lấy đều là những tin tức khiến cô rất muốn chết đi ngay lập tức,cô không thể nào có thể chấp nhận được.
Người cha cô luôn kính trọng lại nhẫn tâm chối bỏ quan hệ với cô, đứa em duy nhất ở bên cạnh của cô cũng đã rời khỏi thế gian này rồi!
Còn anh..... Người đàn ông mà cô xem là cả thế giới cũng đã bỏ cô mà cưới người phụ nữ khác.
Mặc dù anh đã nói anh và cô ta chỉ là hữu danh vô thực.....Nhưng anh vẫn có gì đó giấu cô.
Còn bây giờ,anh nói những lời xúc phạm với cô như vậy.....! Thì đâu là lời nói thật lòng của anh.
Càng lúc cô càng sợ người đàn ông này, cô sợ mình sẽ yêu anh bất chấp, sợ bị ảnh bỏ rơi.....Sợ phải tổn thương thêm một lần nữa.
Nếu như lời anh nói là cô sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của anh trong vòng một năm.... Rồi sau đó anh có tha cho cô mà để cô rời đi hay không?
Hay anh lại tiếp tục giữ cô lại để hành hạ thể xác lẫn tâm hồn của cô.
Có lẽ từ trước đến giờ anh chỉ là đang lợi dụng cô,anh chưa hề yêu cô.Mục đích của anh chỉ có một.....Đó chính là cô là con gái của Đường Cố Phong.
Cô tin chắc một điều hai người thật sự đã có ân oán gì đó với nhau.....
Có lần cô nhớ ba có nói với cô là đừng tin tưởng anh quá nhiều.Còn anh thì lại ngăn cấm không cho cô tiếp xúc với ba của cô.
Lúc trước cô không hiểu lắm,nhưng có lẽ bây giờ cô đã dần nhận ra.
Nhưng chuyện gì mà khiến hai người có thể đối xử với cô như vậy?
Dung Âm cứ mãi mê đi vào một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu,mà không hề biết là từ nãy giờ Vũ Hoàng Long đã thành thục cởi chiếc váy của cô ra, bây giờ trên thân thể của cô chỉ còn bao bọc lại một chiếc áo ngực mỏng dánh đang bảo vệ vòng một căng đầy của cô lại.
Bàn tay của anh từ lúc nào đã để ở giữa hai chân của cô,anh trực tiếp dịu dàng xoa nhẹ vùng nhạy cảm đó.
Dung Âm đã ý thức được, cô bắt đầu đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng kéo tay anh ra khép chân lại.
Vũ Hoàng Long từ ánh mắt lạnh lẽo đã thay đổi bằng ánh mắt ngập tràn du͙© vọиɠ nhìn người con gái bé nhỏ đang nằm phía dưới.
"Em còn ngại gì nữa, chẳng phải phía dưới của em đang thích lắm sao?"
Dứt lời anh đưa bàn tay của anh đã chạm vào nơi tư mật của cô khi nãy để lên trước mặt của cô, nở một nụ cười đầy xấu xa.
"Chỉ mới một chút xíu thôi mà tay tôi đã thấm rất nhiều nước của em rồi đấy!"
"Anh.....Đồ bỉ ổi!" Cô thầm nghiến răng lại, muốn gϊếŧ chết anh vào ngay lúc này.
Vũ Hoàng Long bật cười lớn.Hai tay của anh liền siết chặt hai tay của cô để trên đỉnh đầu, giọng điệu khoái chí.
"Tôi....Bỉ ổi sao?Nhưng để xem một lát nữa ai sẽ là người quyến rũ tôi,cắn chặt tôi"
Dứt lời,hơi thở nóng bỏng của anh có một chút hương vị của mùi xì gà được thả vào cổ của cô, đôi môi mỏng quét qua vành tai của cô.
"Để tôi cho em một cái kɧoáı ©ảʍ vừa sợ vừa sung sướиɠ như thế nào khi chúng ta làm chuyện này ở đây!"
"Đừng.....!" Dung Âm sợ hãi rụt cổ lại, sự căng thẳng lấp đầy trên gương mặt cô.
Vũ Hoàng Long không cho cô một cơ hội trốn tránh,anh rướn người lên hôn thật sâu vào đôi môi của cô,đầu lưỡi của anh trực tiếp xông vào khoan miệng tìm kiếm vị ngọt trên đôi môi của cô.
Dung Âm có cảm giác như nụ hôn của anh lúc này đã không còn dịu dàng như lúc trước nữa, mà thay vào đó là cho cô một cảm giác dường như nó mạnh mẽ đến nỗi,anh muốn ăn tươi nuốt sống đôi môi của cô vậy.
"Ưmm...."Một tiếng rên nhẹ được vang lên từ trong cổ họng của cô.
Hai cánh tay đã bị anh giam lấy, cô không còn cách nào khác phải vùng vẫy bằng đôi chân của chính mình.
Nhưng cô biết sức lực của cô chỉ như một kiến nhỏ dưới tay của anh mà thôi, từ khi còn nhỏ sức lực của cô không bằng một góc trong những đứa em của mình.Ba cô có rất nhiều đứa con gái, mặc dù cô là chị lớn nhưng bẫm sinh cô lại quá nhỏ con không thể nào đánh lại một ai.Ngay cả lúc đi học, cô cũng từng bị bạn bè ăn hϊếp rất nhiều.Vậy đối với người đàn ông này,anh chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể bẻ đi đôi cánh của cô thì anh cũng có thể giam cầm cô bất cứ lúc nào mà anh mong muốn.
Nhưng chính vì đôi chân cô vùng vẫy mạnh quá,đã vô tình chạm vào một thứ cứng cứng được bao bọc ở trong chiếc quần của anh.
Vũ Hoàng Long rời khỏi đôi môi của cô, anh nhìn vào nét mặt đã ửng đỏ của cô.
Dung Âm mở mắt ra nhìn anh lắc đầu đầy căng thẳng.
"Chúng ta về khách sạn được không?"Nơi đây khiến cô sợ hãi, không có cảm giác an toàn.Lỡ có người nào đó nhìn thấy thì sao?
Cô biết địa lý của khu vực ở đây có hơi phức tạp, và làm chuyện này ở trên xe khiến cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cô còn sợ giống như lời nói của anh khi nãy là sẽ kéo cô ra ngoài làm chuyện này.
Đó còn hơn là anh đang cưỡиɠ ɧϊếp cô vậy.
Nhưng mà bây giờ lời nói của cô đối với anh đã không còn giá trị gì nữa.Đúng như lời anh nói,anh sẽ không đối xử tốt với cô như lúc trước nữa.Anh sẽ xem cô như một tình nhân thật sự ở bên cạnh anh.
"Muốn về khách sạn sao? Em nằm mơ đi!"
Ngữ điệu Vũ Hoàng Long hoàn toàn không thay đổi.
Anh ngông cuồng đưa bàn tay di chuyển đi xuống dưới, lập tức ra lệnh.
"Dạng chân ra....."
Dung Âm xấu hổ khẽ lắc đầu
Vũ Hoàng Long bực mình, mạnh bạo tách chân cô ra,bàn tay anh trực tiếp phủ lên nơi tư mật giờ đây đã chảy ra rất nhiều nước mang hương vị của phái nữ.
"Ưmmm....."Một tiếng nỉ non của cô khiến máu huyết của anh lập tức xôi lên.
Ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn vào từng cử chỉ thay đổi trên gương mặt của cô.
Vũ Hoàng Long khẽ cong môi.
"Mới đây em đã chịu không nổi rồi sao?Em đúng thật làm cho tôi cảm thấy rất sung sướиɠ khi tôi là người đàn ông đầu tiên của em đấy!”
"Anh...Đừng nói nữa....!"Cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ lực bàn tay của của anh không ngừng tác động vào chỗ đó của cô khiến cô không tự chủ mà cong người lên.
Vũ Hoàng Long chép miệng khẽ lắc đầu.
"Em thấy không? Chính em là người đang quyến rũ tôi đấy....! Để tôi xem nào, dáng vẻ này của em nếu như để người khác thấy chắc chắn sẽ nghĩ em là một người phụ nữ rất là giỏi câu dẫn đàn ông ".
Dung Âm cắn chặt môi, cô quyết tâm không muốn phát ra tiếng rên, không thể để cho anh có thể chà đạp cô thêm lần nào nữa.
Người đàn ông này thật sự quá kinh tởm.Cô đã tin lầm anh rồi! Cô không ngờ có một ngày anh lại đối xử cô như vậy!
Cô cũng không biết người đàn ông trước mặt này có phải là anh không? Tại sao thái độ của anh lại thay đổi nhanh đến như vậy! Không lẽ từ trước đến giờ anh đối tốt với cô chỉ là diễn cho cô xem thôi có phải không?
Anh lấy được lòng tin của cô, tình yêu của cô.Anh nắm chắc được trải tim của cô đã thuộc về anh thì anh mới bắt đầu lật mặt.Từ một người đàn ông dịu dàng, luôn xuất hiện là một người yêu thương cô thì giờ đây bộ mặt thật của anh đã xuất hiện.
Anh chính là một người đàn ông đầy xấu xa và kinh tởm được đeo một lớp chiếc mặc nạ là một người đàn ông tốt trước mặt của cô.
Mặc dù trong đầu Dung Âm đang có những suy nghĩ như vậy về anh, nhưng lúc này cơn kɧoáı ©ảʍ mà anh mang đến cho cô thật sự khiến cô bay bỏng lạc vào thế giới khác, nó làm cho cô cảm giác như anh chính là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.