Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 12: Nụ Hôn Cháy Bỏng

Dung Âm ngồi im bất động, cô lắng nghe từng cơn thịnh nộ anh được phát ra. Cô biết anh rất giận cô, thậm chí là hận.

Anh nói đúng, cô là người phá hủy hạnh phúc của hai người. Đêm hôm đó cô thật sự không phải là người gây ra tai nạn cho em gái của anh. Mà chính là người em trai cùng cha khác mẹ của cô gây ra. Khi đó cô 18 tuổi còn Minh Vũ chỉ mới 16 tuổi thôi. Vì là người còn trai duy nhất của nhà họ Đường nên ba của cô đành đẩy cô ra để chịu tội thay. Lúc đó cô nghĩ mình là một người chị lớn trong nhà, cô hi sinh lãnh án thay cho em trai vì cô nghĩ thế nào ba của cô sẽ tìm cách đưa cô ra ngoài thật sớm.

Nhưng cô thật không ngờ, không những ba của cô không tránh án cho cô mà lúc cô tuyên án hình phạt, ba cũng không thèm tới, thậm chí khi cô ngồi tù không một lần nào có một ai trong gia đình cô tới thăm cô ngoài Dì Hoa. Cô không biết cô đã làm sai chuyện gì mà ba và mọi người đã đối xử với cô như vậy.

Cô không trách anh vì những việc làm anh gây ra cho cô.Nếu như đổi lại là cô, người gϊếŧ chết em gái của cô chính là anh, cô cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng ông trời thật sự cũng bắt cô phải trả giá.... Cô ở tù, còn em gái sinh đôi của cô Hướng Vãn thì đã chết

Vũ Hoàng Long rất kích động, anh kiềm lòng không được kéo cô lại ôm chặt vào lòng. Giọng nói hết sức nghẹn ngào.

"Anh nhớ em nhiều lắm, lúc trước anh không thể bảo vệ được em. Khi đó anh thật sự không có khả năng chống lại ba của em. Bây giờ thì khác, anh có thể làm tất cả vì em"

"Anh nhớ em.... Mà lại đi cưới một người phụ nữ khác sao?" Dung Âm đã bật khóc nức nở, cô luôn luôn là như vậy, cô khá nhạy cảm khi nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

Tâm trạng Vũ Hoàng Long càng bối rối, anh siết chặt người con gái trong lòng, lên tiếng giải thích.

"Không phải những gì em nhìn thấy đâu.... Anh và cô ta thật sự không có gì với nhau... "

"Chuyện chúng ta như vậy kết thúc thôi anh! Những gì anh đã làm cho em, một ngày nào đó em sẽ trả lại cho anh. Bây giờ anh hãy đưa em về nhà đi! "

Vũ Hoàng Long nghe cô nói xong, trong lòng càng thêm lo lắng, anh kéo cô ra nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

"Em không tin anh sao? "

Dung Âm chợt lắc đầu.

"Em chưa sẵn sàng, anh hãy cho em một chút thời gian đi có được không?"

Những chuyện đã xảy ra với cô, chẳng phải là do cô quá tin người đó sao? Bây giờ bắt cô tin anh, cô khó có thể tin ngay được. Với lại anh đã có gia đình,cô lại là người biết lễ nghĩa cô không thể làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình của anh. Dù cô có yêu anh cho đến đâu cũng không làm những chuyện có lỗi như vậy được.

Ba mẹ của cô cũng đã bị người khác chen chân vào, cô hiểu cảm giác của mẹ. Bây giờ cô không thể làm những việc gây tổn thương cho người khác. Nếu cô làm vậy chẳng khác nào cô giống cũng như bà ta làm tổn thương mẹ của mình.

Vũ Hoàng Long nhìn cô rất lâu, rồi cuối cùng cũng đồng ý chở cô về nhà. Vừa lái xe, anh cũng không quên liếc qua xem cô đang làm gì. Anh cũng đang suy nghĩ vì những câu nói của cô lúc nãy.

Cô từ chối cho anh cơ hội, có phải cô đã không còn yêu anh nữa không?

Có phải cô muốn tìm Trịnh Nhược Thiên để chấp nhận tình yêu của anh ta. Cô muốn từ bỏ anh để đến với một người khác sao?

******

Buổi tối luôn mang đầy sự căng thẳng trong căn biệt thự nhà họ Đường. Mọi người trong nhà đang ngồi ăn cơm thì lúc này đột nhiên người quản gia tính nhiệm nhất của Đường Cố Phong sốt sắng chạy vào báo tin.

"Lão gia! Có chuyện lớn rồi! "

Nghe xong, trong lòng Đường Cố Phong chỉ nghĩ đến chuyện mà ông đã nhờ ông ta làm trước đó. Đôi bàn tay run rẩy của ông khiến ông làm rơi đũa và chén xuống nền nhà.

Mọi người trong bàn ăn lập tức giựt mình.

Đường Cố Phong không quan tâm, đôi mắt ưu sầu của ông nhìn về phía quản gia, nói lớn

"Có chuyện gì? Có phải liên quan đến.... " Ông không dám nói tên của con gái mình ra.

Quản gia như biết được Đường Cố Phong đang nghĩ gì trong đầu. Ông ta nhanh chóng gật đầu, rồi từ từ nói.

"Thật ra Đại Tiểu Thư đã ra tù lâu rồi! Có thể nói cô ấy đã rời khỏi nhà giam cách đây gần một tháng rồi, thưa lão gia! "

"Cái gì?" Đường Cố Phong giựt bắn mình lên, ông lập tức đứng lên hỏi một lần nữa.

"Ra tù rồi sao? Dung Âm đã ra tù rồi....? "

"Vâng! Đại Tiểu Thư đã ra tù rồi, hiện tại không biết cô ấy đang ở đâu."

Lúc này, người phụ nữ mang nét sang trọng rất quyền quý, toát lên một phong thái như một quý bà. Giọng nói êm dịu, rất nho nhã từ tốn vang lên.

"Dung Âm đã ra tù, tại sao con bé không về nhà mà lại đi đâu rồi! "

Người phụ nữ lên tiếng chính là mẹ kế của Dung Âm... Diệp Tố Như, bà chính là mẹ ruột của Đường Minh Vũ.

Hôm nay anh ta cũng có mặt, nghe tin chị gái của mình đã ra tù, tâm trạng anh có một chút vui mừng xen lẫn một chút áy náy. Anh ta lại nhìn vị quản gia đang đứng đó,hỏi thẳng.

"Bác có hỏi người ở trại giam, chị ấy ra tù vào ngày mấy không? Tại sao lại được ra sớm?"

"Dạ tôi nghe nói chính xác hai mươi tháng năm,nghe đâu do Đại Tiểu Thư cải tạo tốt cho nên được thả ra sớm.Nhưng ngày đó cũng tức là ngày...." Ông ta có phần dè chừng khi nhìn về Đường Cố Phong.

Quản gia chưa kịp nói thì Đường Cố Phong đã lên tiếng.

"Là ngày kết hôn của Vũ Hoàng Long..... "

Mọi người lại một phen giựt mình lần nữa. Không thể nào có sự trùng hợp đến như vậy.

Lúc này, Diệp Tố Như nghĩ đến một người thường xuyên được mọi người cử đi thăm Dung Âm, đó chính là Dì Hoa.Bà lập tức lên tiếng gọi ngay.

"Dì Hoa....! Dì ra đây một chút!"

Dì Hoa ở bên trong cũng đã nghe được đôi chút, bà đi ra với bước đi rất nặng nề. Khi đi đến bàn ăn cơm cũng đã mất thời gian ngắn gần mười phút.

"Bà chủ gọi tôi! " Giọng nói của bà không ngừng run rẩy.

Diệp Tố Như chưa kịp lên tiếng thì Đường Cố Phong đã nhanh chân hơn một bước. Ông đi đến trước mặt Dì Hoa, dùng một giọng điệu mất bình tĩnh hỏi thẳng.

"Bà là người tôi cử đi hàng tháng đến thăm con gái của tôi, tại sao Dung Âm đã ra tù rồi bà lại giữ im lặng, không nói với tôi nghe những chuyện như vậy..... Bây giờ hiện tại con gái của tôi đang ở đâu.. ?" Ông vừa lo cho Dung Âm sẽ gặp chuyện không hay, vừa lo Vũ Hoàng Long sẽ bắt lấy con gái của ông đi lần nữa.

Trong lòng Dì Hoa sợ sệt. Nghĩ trong lòng bây giờ nếu như bà có nói thật thì mọi chuyện có tốt hơn với cô chủ mình không? Bà cũng thấy làm lạ, thái độ của mọi người bây giờ lại đột nhiên thay đổi khi biết Đại Tiểu Thư đã ra tù, chẳng phải trước đó bọn họ không một ai quan tâm đến cô ấy sao?

Bà do dự một chút, rồi sau đó dùng chất giọng thường ngày hay nói chuyện với ông bà chủ từ tốn trả lời.

"Lần trước tôi đi thăm cô ấy không hề biết cô chủ sẽ được tại ngoại sớm vì tôi đi thăm cô ấy trước ngày hai mươi tháng năm thưa ông chủ! "

"Dì Hoa.....!Có phải Dì đang nói dối không?"Diệp Tố Như trong lòng sinh nghi.

Nét mặt Dì Hoa có chút sững sốt,bà khẽ lắc đầu .

" Bà chủ nói như vậy là có ý gì? Tôi nói dối thì được ít lợi gì? Trông khi Đại Tiểu Thư là người tôi yêu thương nhất, tại sao tôi phải làm như vậy? "

Đường Minh Vũ lúc này đứng dậy.

"Dì Hoa! Con hi vọng Dì không phản bội gia đình của con..... "

Nói rồi, anh nhìn về phía ba của mình, suy nghĩ gì đó rồi cất lên giọng trầm ấm.

"Ba!Có lẽ chị ấy đang có hiểu lầm với chúng ta.... Còn về Vũ Hoàng Long, còn sẽ không ngồi yên,nếu như anh ta lại muốn động đến chị ấy một lần nữa.Ba hãy yên tâm, bằng mọi giá con sẽ đem chị ấy về đây cho ba"

"Đúng...! Bằng mọi giá phải đem Dung Âm về đây, ba đã có lỗi với chị của con rất nhiều rồi! Ba không thể nào chịu nổi khi lại xảy ra chuyện với Dung Âm... " Đường Cố Phong hai tay run rẩy, sự đau đớn trong tận đáy lòng không khỏi làm cho ông nhớ lại vào sự việc của năm đó

Cô con gái bất hạnh phải chịu nỗi đau lớn như thế này.... Chắc chắn ông biết Dung Âm sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.

*****

Buổi tối cuối tuần, ngoài đường tấp nập nhiều người. Một tuần mọi người chỉ trong chờ một ngày này duy nhất để có thư giãn vui chơi sau hơn một tuần làm việc mệt mỏi.

Cũng giống như vậy, Vũ Hoàng Long sau khi hoàn thành xong công việc. Anh đã lái chiếc xe AUDI của mình chạy đến một tòa chung cư mà ngày nào anh cũng ghé đến.

Mọi người trên dưới công ty đều nói anh đã thay đổi từ sau khi lấy vợ. Anh không còn dự buổi tiệc xã giao như trước, những bóng hồng bên anh cũng không còn xuất hiện. Thậm chí cô người mẫu Sa Sa cũng không xuất hiện cùng với anh. Họ cảm nhận được có lẽ vị Chủ Tịch của họ đã tìm được đúng người rồi, đã có người quản thúc anh. Vì lẽ vậy mà người đàn ông lúc nào cũng cuồn công việc như anh đã chuyển sang cuồng vợ của mình rồi. Điều đó làm cho mọi người thấy được tình yêu Chủ Tịch dành cho phu nhân của mình thật sự rất to lớn.

Nhưng họ lại đâu biết được đối tượng mà Chủ Tịch của họ quan tâm lại không phải phu nhân mà mọi người đang nhắc đến.

10 giờ đêm, lúc nào khoảng thời gian này thì Vũ Hoàng Long mới có thể có mặt tại nhà của Dung Âm.Lúc này đã xong hết công việc, anh mới có thể đến đây gặp cô.

Vừa vào cửa, anh vẫn như thường lệ đi vào nhà bếp kiểm tra xem cô hôm nay đã ăn gì, có ăn gì lung tung ảnh hưởng đến sức khỏe không?

Xong rồi, anh lại bước nhẹ lên lầu. Cánh cửa phòng cô vẫn khép mờ. Anh không suy nghĩ liền đi tới rất nhanh.

Một cảnh tượng bên trong khiến anh có chút sững sờ. Không nghĩ đến, tối rồi cô còn lấy những chiếc váy và quần áo hôm trước mà anh đã mua cho cô để mặc vào đi tới đi lui trong căn phòng.

Tâm trạng anh có chút hứng khởi khi thấy cô đang mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng phía dưới là một chân váy ngắn màu đen. Nhìn cô như vậy có khác nào là đang làm một cô thư ký nhỏ bé của một ông chủ lớn không?

Dung Âm nhìn mình trong gương tự lẩm bẩm trong miệng một câu, cô nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để cho anh nghe thấy.

"Không biết mình mặc như vậy có được không? Có kỳ quá không? "

"Tại sao lại kỳ? " Vũ Hoàng Long vừa lên tiếng vừa bước đến ôm chặt sau lưng, thậm chí anh còn cúi đầu xuống hôn lên gò má xinh xắn của cô bằng một nụ hôn mang theo sự nhớ nhung.

Dung Âm rụt rè, tâm trạng có chút hoảng hốt. Cô muốn kéo anh ra nhưng sức lực của cô quá yếu ớt, càng làm thì người đàn ông phía sau lưng cô càng siết chặt chiếc eo thon của cô hơn.

Cô nhíu mày bất giác hỏi.

"Anh đến đây từ khi nào? Anh không có nhà sao mà ngày nào cũng đến đây hết vậy? "Một câu hỏi khá là hồn nhiên khiến ai nghe xong đều cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Vũ Hoàng Long nghe xong chỉ biết bật lên một nụ cười. Bàn tay của anh có chút ngông cuồng di chuyển khắp xung quanh cơ thể của cô.

"Thì đây là nhà của anh mà!" Giọng nói đầy ma mị thả vào tai của cô.

Câu nói nghe qua có thể là một câu nói chơi nhưng lại ẩn ý rất nhiều thứ trong đó mà cô không thể nào biết được.

Nhịn không được, Vũ Hoàng Long xoay người cô qua đối mặt với anh. Anh cúi đầu cướp lấy đôi môi của cô,anh có phần tham lam cắn thật mạnh môi của cô khiến cô càng thêm giựt mình mở miệng kêu lên một tiếng,anh thích thú lập tức cho chiếc lưỡi cười mình xông vào bên trong tìm kiếm hương vị ngọt ngào của cô mà quắn lấy.

Dung Âm hoàn toàn sợ hãi….Đây là nụ hôn mà rất lâu rồi cô mới cảm nhận.

Quá bất ngờ khiến cô nhất thời không đẩy anh ra được, bàn tay của cô đang để trước ngực của anh cũng đã bị anh nắm lấy choàng qua cổ của anh. Một nụ hôn khiến cho cả hai đều tê dại, một cánh tay của anh đưa ra trước chuẩn bị cởi nút áo của cô thì ý thức của Dung Âm quay trở lại, cô ngăn chặn kéo anh ra.

Ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của Vũ Hoàng Long nhìn cô, hơi thở khó chịu hỏi gấp.

"Em sao vậy?"

Gương mặt Dung Âm đỏ ửng, cô hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu.

"Đừng vượt quá giới hạn anh à!"

Dứt lời cô ôm đồ chạy vào phòng vệ sinh,chỉ để anh ngồi lại một mình suy nghĩ với những chuyện mình vừa mới làm