Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 11: Sự Thật Năm Xưa

Sau khi bước ra từng phòng thay đồ. Dung Âm nhìn vào chiếc gương xoay tới xoay lui một vòng. Lần cuối cùng cô nhìn lên thì đã thấy bóng dáng của người đàn ông quen thuộc đã dẫn cô đến đây, đang chú tâm nhìn cô trong gương.

Vũ Hoàng Long nhìn cô, một nụ cười nhanh chóng lập tức xuất hiện trên khóe môi. Hình ảnh này làm cho anh chợt nhớ năm xưa khi anh vừa mới đi làm lãnh tháng lương đầu tiên đã dẫn cô gái này đến một cửa hàng mua một chiếc váy dành tặng cho cô.

Lúc đó, được nhận món quà đầu tiên từ anh. Dung Âm vô cùng phấn khích mà không tài nào ngủ được mà anh cũng giống cô cũng không thể nào diễn tả sự vui mừng khi anh đã tặng được món quà cho người mình yêu.

Dung Âm xoay lại nhìn anh, cô trưng bộ mặt xinh đẹp của mình đưa mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó lên tiếng.

"Anh thấy sao? " Cô rất muốn hỏi anh cô mặc chiếc váy này có đẹp không? Nhưng lời vừa nói ngay miệng cô không thể nào thốt ra được.

Vũ Hoàng Long đi lại từ từ, nhìn từ trên xuống dưới. Trước mặt anh là một cô gái mà anh đã nhớ nhung bao năm qua, trên người cô đang mặc một chiếc váy màu vàng ống khá đơn giản, không cầu kì giống như những chiếc váy khác là có rất nhiều chi tiết hay hoa văn trên chiếc váy mà lần này chiếc váy cô mặc chỉ là một chiếc váy ôm sát cơ thể, một chiếc váy toàn là màu vàng mà không hề có bất cứ họa tiết nào. Điểm nhấn của chiếc váy chính là vòng một và vòng ba lộ đều ra bên ngoài. Anh không biết là do thiết kế hay do thân hình của con gái này thật sự quá tuyệt vời nên khiến nhiều người đang đứng ở đây cũng bất ngờ liếc mắt sang nhìn cô.

Ánh mắt anh đột nhiên dán chặt vào đôi chân dài của cô. Đã bao nhiêu năm qua mà cô vẫn giữ được đôi chân thon và thẳng tắp đến như vậy.

Dung Âm cảnh giác, ánh mắt đề phòng khi anh càng đến gần.Cô vừa định lùi lại thì anh đã nhanh hơn cô một bước.

Vũ Hoàng Long đã vương tay ra, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô kéo về phía anh.

Hơi thở gần nhau bờ môi anh cong lên,sau đó trả lời cô.

"Đẹp lắm....! Em vẫn đẹp như xưa".

Bàn tay Dung Âm đang để ở trước ngực anh khẽ chống cự, ánh mắt của cô liên tục nhìn xung quanh, nghiến răng thì thầm.

" Anh buông tôi ra, người của anh sẽ thấy đó!"Bây giờ đã quá rõ ràng rồi còn gì, Trung tâm thương mại này là của anh, những người ở nơi đây đều là người của anh. Nếu lỡ có ai nhìn thấy cô và anh đang ôm nhau thân mật như vậy, rồi về nói với vợ của anh,chắc chắn cô sẽ gặp rắc rối to

" Tôi nói không buông thì em sẽ tính sao? " Vũ Hoàng Long nhìn thẳng vào mắt cô hắng giọng nói.

Dung Âm sững sờ.

"Anh..... Đã có vợ rồi! Đừng làm như vậy với tôi".

" Em sợ vợ của tôi sao? "Vũ Hoàng Long chợt hỏi. Cánh tay càng lúc càng siết chặt eo cô hơn.

Dung Âm ngẫm nghĩ, rất lâu sau gật đầu.

" Nếu trước đây có lẽ tôi sẽ không sợ. Vì anh là người đàn ông của tôi và tôi cũng vẫn còn gia đình là chỗ dựa.... "Ánh mắt cô bắt đầu rưng rưng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói tiếp " Bây giờ thì đã khác,tôi không còn gì hết, tôi rất sợ mọi người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm. Cuộc sống của tôi đã quá mệt mỏi rồi. Lần này tôi ra tù chỉ muốn làm lại cuộc đời của mình thôi! "

Trái tim Vũ Hoàng Long khẽ nhói lên khi anh thấy những giọt lệ từ trong khóe mắt của cô bắt đầu tuông ra.

Những lời nói vừa rồi của cô càng khiến ánh đau xót vì anh đã làm tổn thương cô quá nhiều. Có lẽ ở trong đó, cô sống rất vất và mệt mỏi. Nên trong lòng có một sự buông xuôi nào đó.

Anh nâng mặt cô lên, đưa tay vuốt lấy nước mắt của cô, giọng điệu nhẹ nhàng khẽ nói.

"Em còn có tôi, sẽ không ai làm gì em khi tôi còn ở đây.Tôi và em sẽ bắt đầu lại cuộc sống với nhau. Em có tôi và tôi cũng cần ở bên cạnh em"

"Nhưng chẳng phải anh đã có vợ rồi sao? " Dung Âm đau lòng khi phải nhắc anh là người đã có vợ.

Vũ Hoàng Long lập tức lắc đầu.

"Cô ta không là gì đối với tôi cả. Người tôi cần là em, chỉ có em mới khiến tôi ngày đêm quan tâm và lo lắng hơn thôi!"

Dứt lời anh rướn người hôn nhẹ lên má của cô. Rồi sau đó, anh khẽ xoay người nhìn người phụ nữ từ nãy giờ đã giúp Dung Âm chọn trang phục, rồi hỏi.

"Xong hết rồi chưa? "

Người phụ nữ đứng ngẩn ngơ từ nãy giờ chợt nghe Chủ Tịch hỏi, ngay lập tức cô ta bỗng giựt mình.

"Dạ rồi thưa Chủ Tịch! "

Sau đó cô ta đưa túi lớn túi nhỏ cho Dung Âm.

Dung Âm còn chưa kịp cầm lấy, Vũ Hoàng Long đã đi tới cướp lấy hết đồ của cô cầm lên trên tay. Anh quay sang nhìn cô khẽ nói.

"Mình đi thôi! "

Dung Âm cũng thấy ngại dưới ánh mắt mọi người nhìn mình. Nhưng cái tên đàn ông này cứ nhất quyết làm theo ý của mình, thì cô làm sao cãi lại được.

Cả hai vừa đi ra, người trong cửa hàng liền gôm lại xì xầm to nhỏ. Họ rất muốn biết người con gái đó là ai? Mà để một Chủ Tịch trước giờ rất lạnh lùng,không cho mình một chút thời gian nào rảnh hết. Vậy mà hôm nay, Chủ Tịch có thể vì một người con gái lại kiên nhẫn chờ đợi cô ấy thử từng bộ đồ. Còn trước mặt tất cả mọi người còn công khai hôn cô ấy.

Không biết nếu lỡ như phu nhân biết được , có khi nào sẽ tức giận lên không?

Đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy Chủ Tịch chủ động hôn một cô gái. Trước đây họ chưa từng thấy anh thể hiện tình cảm nào với một ai ngoài cô gái đó.

******

Rời khỏi Trung Tâm Mua Sắm, Vũ Hoàng Long chở Dung Âm đến một trường đại học có tiếng nhất thành phố. Anh dừng ngay trước cửa trường học, rồi nghiên đầu qua nhìn cô, cất một giọng nói đầy cương nghị hỏi thẳng.

"Em muốn hoàn thành việc học dang dở của mình không? "

Dung Âm cau mày tỏ vẻ không hiểu.

Vũ Hoàng Long thở một hơi thật dài, rồi lập lại một lần nữa.

"Em muốn đi học lại không? " Anh vẫn luôn muốn cô hoàn thành ước mơ của mình.

Lần này Dung Âm đã hiểu. Nhưng không lẽ anh sẽ giúp cho cô đi học lại.

"Anh giúp tôi sao? " Cô nghiên đầu hỏi.

Vũ Hoàng Long gật đầu,sau đó đưa tay lấy hồ sơ xin việc làm của cô lên, anh bắt đầu giảng đạo cho cô nghe.

"Thời buổi bây giờ em muốn xin việc làm mà không có bằng cấp đại học loại ưu thì khó mà xin việc lắm.... Nếu không đi học em chỉ còn một cách... " Nói được một nữa anh bắt đầu dừng lại.

"Cách gì vậy? "Dung Âm sốt ruột, cô đang rất nghiêm túc nghe những lời anh nói.

Vũ Hoàng Long nhếch mép cười, sau đó nói tiếp.

" Thì chỉ còn một cách là em ở nhà lấy một người chồng, anh ta sẽ nuôi em".

Vũ Hoàng Long nói cười với cô, nhưng trong lòng anh cũng đang tự nói với chính mình. Chính anh sẽ là người nuôi cô, nếu cô không muốn đi học cũng được. Trước sau gì cô cũng sẽ trở về bên cạnh anh.

Dung Âm nghe xong chỉ "ồ" nhẹ lên một tiếng, suy nghĩ câu nói của anh. Cô nghĩ anh nói rất đúng, nhưng cô có thể lấy chồng được không? Khi cô đã có tiền án tiền sự.

Vũ Hoàng Long nhìn cô một lát, khi anh chuẩn bị lấy ra chiếc điện thoại anh vừa mới mua cho cô. Dung Âm liền bất ngờ nói ra tên của một người khiến bàn tay của anh đột ngột dừng lại

"Anh có biết anh Nhược Thiên hiện giờ đang ở đâu không? Anh ấy bây giờ đã lập gia đình chưa?"

Cái tên anh không muốn nghe lại bị cô nhắc đến khiến tâm trạng của anh liền không vui.Đôi mày anh chợt nhíu lại,hỏi nhanh.

"Em kiếm anh ta có việc gì? "

Dung Âm mỉm cười.

"Tôi chỉ muốn biết anh ấy còn tình cảm với tôi không? "

"Để chi? " Lúc này hai tay của anh không ngừng run lên, khi nghĩ đến một chuyện.

Dung Âm hạ thấp giọng xuống nhìn qua anh.

"Nếu như tôi và anh ấy trở thành một đôi, anh thấy sẽ như thế nào? "

"Nằm mơ đi...! Em đừng hòng có mơ mộng với anh ta".Ánh mắt Vũ Hoàng Long dấy lên sự tức giận, thậm chí là ghen tuông cũng đã hiện rõ trên ánh mắt của ánh.

Dung Âm nhếch môi cười. Cô biết ngày anh sẽ có phản ứng như vậy.

" Sao? Anh là đang khinh thường tôi không xứng với anh ấy hay anh đã có vợ nhưng vẫn không muốn cho tôi thuộc về người khác.... Vũ Hoàng Long!! Anh quá ích kỷ rồi đấy ! "

Nghe cô nói hết, Vũ Hoàng Long chỉ biết bật cười. Xem ra trải qua bao nhiêu chuyện, lời nói của cô gái này ngày càng sắc bén hơn lúc trước rất nhiều.

Vũ Hoàng Long mím chặt bờ môi mỏng, anh nhẹ nhàng từ tốn nói.

"Anh đã nói em vẫn là người con gái của anh.Em đừng hi vọng ba của em hay Trịnh Nhược Thiên sẽ đến cướp em ra khỏi tay anh..... Vất vả lắm anh mới bước đến con đường này. Muốn anh buông tay sao...Đừng hòng".

" A Long! Em đã gϊếŧ chết em gái của anh đó, anh vẫn còn muốn em ở bên cạnh anh sao?"Dung Âm bất lực gọi tên thân mật mà cô hay gọi anh.

Đã lâu rồi, anh mới nghe cô gọi anh bằng hai tiếng "A Long" này. Cảm giác lúc xưa bắt đầu trở về trong ký ức của anh.

Vũ Hoàng Long chỉnh lại tư thế ngồi, anh rướn người qua nhìn sâu vào đôi mắt của cô, từ tốn trả lời.

"Người đã chết em còn nhắc lại làm gì? Huống hồ em cũng đã trả giá...."

Ánh mắt Vũ Hoàng Long rất nghiêm túc nhìn cô.Nét mặt cương nghị của anh có phần lo lắng.

"Dung Âm! Em cho anh hỏi một câu".

Dung Âm nhìn anh đầy cảnh giác.

"Anh nói đi"

"Em nói thật cho anh biết, người lái xe vào năm đó thật sự là em sao? "

Dung Âm giựt mình thoát kinh. Đôi mắt có phần chững lại khi câu hỏi của anh vừa vang lên, bàn tay run rẩy nắm chặt sợi dây an toàn.

Tại sao hôm nay anh lại hỏi cô chuyện này rất nhiều lần? Người đàn ông này thật sự muốn gì?

Nhìn biểu hiện sợ sệt của cô luôn tránh né anh. Vũ Hoàng Long chỉ biết bật cười nhẹ, cơ thể anh bắt đầu rung nhẹ lên, anh chợt lắc đầu.

"Em thật sự đúng là một người con gái ngốc.... Phải nói là ngốc đến nỗi khiến anh cũng phải giựt mình".

Một lời cảnh giác vang lên trong đầu cô, không lẽ anh đã...

Bờ môi Dung Âm run run, không nói nên lời.

" Anh biết rồi sao? "

Vũ Hoàng Long vẫn nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau anh mới từ từ gật đầu.

Dung Âm sững người.

Tại sao anh lại biết? Cô nhớ chỉ có ba, mẹ kế và người em trai của cô biết sự thật chuyện đó vào năm đó thôi mà!

Vũ Hoàng Long tức giận đập mạnh tay vào tay lái, nhìn cô tràn đầy nổi nóng.

"Tại sao...? Tại sao em lại nhận tội thay cho cái tên khốn đó....? Tại sao lúc đó em không nói với anh nghe, em không phải là người gϊếŧ chết Khả Ninh.... Tại sao em ngốc đến thế.... Đi nhận tội trong khi mình không có làm? Em đã phá hủy tình yêu của anh dành cho em? "

Những sự tức giận kiềm nén bao lâu nay, anh đã trút ra hết. Anh chẳng biết khi đó mình bị gì mà có thể nhẫn tâm đưa cô vào tù tội. Nhưng có lẽ, nếu như lúc đó anh muốn kháng án cho cô cũng không thể nào được. Vì thế lực của anh khi đó chỉ là một người con trai chỉ mới hai mươi ba tuổi đang tạo dựng sự nghiệp. Khi đó ai mà có thể giúp anh điều tra vụ án đó được.