《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành
Châu Hạ Vi dịch
Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.
-------------------------------------------------------
Chương 3.1/ Theo đuổi.
“Không thấy. Lúc Thẩm Tầm đóng cửa phòng tắm đi vào phòng khách, người phụ nữ ngồi trên số pha lắc đầu lặp lại: "Mấy tháng rồi tôi không gặp"
Tên cô ấy là Lý Quyên, và "anh ấy" mà cô ấy nói đến chính là chồng của cô ấy, tức là người đàn ông mà Trình Lập bọn họ bắt gặp trong nhà trọ - Phùng Quý Bình.
Giống như phòng tắm chật chội, phòng khách cũng nhỏ, sau khi đặt bàn ăn và ghế sô pha thì gần như không còn chỗ để.
Thẩm Tầm dựa vào bàn ăn, ôm vai nghe Trình Lập hỏi, một bên nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lý Quyên buộc tóc đuôi ngựa và nhuộm tóc màu đỏ tím, vì không nhuộm lại kịp thời nên trên đỉnh đầu cô để lộ một nửa mái tóc đen, phần đuôi tóc thì khô và ngã vàng làm cho mái tóc của cô ấy trông nghèo nàn. Cô ấy trông chưa đến 30 tuổi, khuôn mặt thanh tú nhưng làn da sần sùi và vàng vọt. Cô ấy mặc một chiếc áo phông sọc đen trăng có in dòng chữ tiếng Anh trên ngực, quần jean cắt ngắn bó sát ở phần dưới cơ thể và chân đi xăng đan hở mũi. Có thể thấy rằng cô ấy đang cố gắng hết sức để tô điểm cho mình những thứ mà cô ấy cho là thời trang, nhưng kết cấu của bộ quần áo lại thực sự rẻ tiền.
“Màu son của cô thật đẹp." Thẩm Tầm đột nhiên xen vào.
Lý Quyên sửng sốt một lúc, vô thức lau khóe miệng.
“Vừa rồi tôi mượn phòng tắm của cô, tôi thấy rồi" Thẩm Tầm cười nhìn cô, "Tôi cũng có một cái cùng màu cùng nhãn hiệu, của cô mới mở gần đây, hình như mới dùng một lần hoặc hai lần Cô dùng kem dưỡng thể hàng chục đô la, nhưng cô sẵn sàng sử dụng son môi giả hàng trăm đô la, phụ nữ thực sự không có sức đề kháng với son môi, anh ấy có khen bạn đẹp không?"
"Anh ấy..." Giọng nói của Ký Quyên đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ, "Anh ấy chưa từng thấy qua"
"Tôi còn tưởng rằng là chồng của cô tặng, cô chính là tự mình mua sao?" Thẩm Tầm cười nói.
"Ừ" . Lý Quyên máy móc gật đầu.
"Các cửa hàng ở đây có lẽ không có nhãn hiệu này".
"Tôi đã mua nó trên mạng. " Lý Quyên ngay lập tức bổ sung.
“Không còn nữa ". Lý Quyên lắc đầu, "Tôi thường xóa số mua sắm của mình"
"Hồ sơ mua sắm trực tuyến thì sao, cho chúng tôi xem." Giang Bắc tỉnh táo lại, lập tức hỏi.
"Cô cho rằng chúng tôi tra không ra?" Giang Bắc không kiên nhẫn cau mày."Tôi cảnh cáo cô, thành thật một chút."
"Ý anh là gì?" Lý Quyên như bị kim châm.
“Phụ nữ kết hôn với đàn ông, chẳng phải đều muốn bình an hạnh phúc sao?" Thẩm Tầm nhếch khóe miệng, vẻ mặt đáng thương. " Cô nhìn xem, ngay cả tô son cũng giống như ăn trộm, khi hắn cưới cô, hắn có nói . Để cô sống thật tốt sao? Hiện tại thỉnh thoảng trở về, vẫn sẽ đảm bảo làm cô tin tưởng hắn, về sau nhất định sẽ lo sinh hoạt cô muốn cái gì có cái đó."
"Cô thật sự tin hắn sao? Cô lo lắng không tương lai mơ hồ, rằng mỗi lần anh ta rời đi, sẽ không
bao giờ quay lại sao?" Thẩm Tầm đến gần cô ta, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang bắt đầu có chút run rẩy . "Cô biết không? Lúc này, trong lòng bọn họ nghĩ như vậy". Cô giơ tay chỉ vào Trình Lập.
Lý Quyên bật dậy khỏi ghế sô pha như bị điện giật, ánh mắt hoảng hốt: "Ý các người là sao? Quý Bình đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Lập nhìn cô không nói. Giang Bắc và những người khác cũng im lặng.
Kiểu im lặng này ngay lập tức đánh bại Lý Quyên.
Ngay cả môi cô ta cũng bắt đầu run rẩy. "Anh ấy tối hôm qua có trở về, sáu giờ sáng nay mới đi, có người tới nhà tìm anh ấy"
“Ai?" Trương Tử Ninh hỏi.
“Tôi không nhìn rõ. Anh ấy chưa bao giờ để tôi gặp những người đó." Lý Quyên lầm bầm trả lời, như thể cố gắng nhớ lại. "Tôi nhìn qua khe cửa thấy người đàn ông đó không cao, giọng nói của anh ta hơi lạ lùng "
Trình Lập sắc mặt trầm xuống: "Cô biết bọn họ đi nơi nào sao?"
"Tôi không biết." Lý Quyên thấp thổm mà lắc đầu. "Tôi nhớ Quý Bình đã từng nói khi anh ấy say rượu, nếu một ngày nào đó anh ấy không thể quay lại, kêu tôi nhớ đến thăm nhà máy gạch phế thải ở phía đồng của thị trấn, bố chồng tôi vẫn còn sống. Ông ấy làm việc trong nhà máy khi còn trẻ và có một căn phòng nhỏ mà ông ấy để lại ở đó".
Sau khi rời khỏi nhà Phùng Quý Bình, cả nhóm lập tức chạy đến nhà máy gạch phế thải ở phía đông thị trấn.
Mưa vẫn tiếp tục không ngớt, đập vào nóc xe tạo ra những tiếng động đặc quánh, bị bóp nghẹt.
“Cảm ơn." Thẩm Tuân đang nhìn điện thoại thì nghe thấy bên tai có một giọng nói trầm thấp
Cô biết anh đang nói về chuyện vừa xảy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên quyết của anh: "Anh định cảm ơn tôi như thế nào?"
“Muốn tôi cảm ơn thế nào?" Anh nhìn về phía trước với giọng điệu kiện định.
“Cho tôi một thỏi son nữa". Cô mỉm cười.
"Được, anh nhờ Tiểu Mỹ mua". Anh đáp.
“Không phải tự tay làm, không có thành ý." Cô bất mãn.
Anh móc ví ra đưa cho cô: "Bây giờ em đang mua hàng trên mạng, cứ mua vài thứ, anh quẹt thẻ cho em, mật khẩu anh sẽ cho em biết."
Thẩm Tầm sửng sốt.
Xin thứ lỗi cho trí tưởng tượng ngông cuồng của cô vào lúc này - anh ấy hẳn không biết rằng
hành động này giống như một người chồng đối xử với vợ mình.
“Trình đội thật hào phóng." Cô đầu hàng. "Tôi chỉ đùa với anh thôi mà"
Anh liếc nhìn cô, đặt ví xuống, ấn vào kính xe châm một điều thuốc.
"Anh không phải. " Anh nhẹ giọng nói, "Vậy nợ trước đi."
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi đất sau cơn mưa khuếch tán vào trong xe, Thẩm Tầm dựa vào ghế, xuyên qua cửa sổ nhìn mây trôi lững lờ trên bầu trời. Đường viên của bông hoa bên phải thực sự giống với khuôn mặt của anh ấy
"Trình đội, chắc là qua giao lộ này là nhà máy gạch." Giọng Giang Bắc từ bộ đàm truyền đến.
Thẩm Tầm nhìn ngã ba phía trước, nơi này hình như không mưa, xe của Giang Bắc vừa tăng tốc, một đám mây bụi bay lên.
Bụi mù tan đi, một chiếc ô tô màu đen từ phía đối diện chạy tới, tốc độ không quá nhanh cũng
không quá chậm.
Khi hai chiếc xe cắt ngang nhau, Trình Lập vô thức liếc sang bên trái, nhưng đôi mắt anh tối sầm lại, gần như cùng lúc anh đạp phanh, chiếc xe quay đầu lại, sau đó anh nhân ga, đuổi theo chiếc xe màu đen.
Thẩm Tầm nắm lấy tay nắm, vừa mới ổn định thân thể, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp bình tỉnh của anh ra lệnh. "Đi nhà máy đi, tôi đi theo chiếc xe kia."
“Vậy người trong xe có vấn đề gì sao?" Thẩm Tầm vừa nói liền mắng mình ngu xuẩn, không có chuyện gì sao anh lại đuổi theo .
“Ngồi yên. "Trình Lập không trả lời mà chỉ dặn dò ngắn gọn.
Thầm Tầm không nói nữa, anh nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt
Có lẽ ý thức được mình là mục tiêu, chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh.
Phản ứng như vậy cũng khiến Trình Lập xác nhận phán đóan của chính mình. Anh đạp ga và cắn mạnh vào đối thủ.
Thẩm Tầm không khỏi nhìn về phía anh, nhưng vào lúc căng thẳng này, thần sắc của anh lại phi thường bình tĩnh, giống như một con báo đen rình mồi, kiên nhân mà kiên định nhìn chằm chú con mồi.
“Nằm xấp xuống!" Hét một tiếng kịch liệt, đầu cô đột nhiên bị một bàn tay to đè xuống, thân xe lắc lư, trán đập vào bảng điều khiển trung tâm.
Nỗi đau nở hoa trong người, cô nghiền rằng không nói nên lời.
“Em không sao chứ?” Trình Lập vẫn dùng một tay đỡ cô. “Nằm xuống đừng nhúc nhích, đối
phương có súng."
Anh cảm thấy cơ thể cô căng cứng dưới lòng bàn tay anh.
Theo đuổi, hay từ bỏ? Trình Lập nhìn chiếc xe đang phóng nhanh trước mặt, cảm thấy choáng ngợp. Anh không thể đảm bảo rằng sẽ an toàn nếu anh mang cô đi cùng, nhưng nếu anh không đi theo, anh có thể bỏ lỡ một manh mối quan trọng."
"Tôi không sao, đừng lo lắng cho tôi" một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Trình đội, anh cứ coi như tôi không tồn tại đi, một mình anh muốn làm gì thì làm”.
“Anh chuyên tâm lái xe đi, tôi tự lo được." Thẩm Tầm đẩy cánh tay anh.
“Cảm ơn". Sức lực trên đầu cô được giải tỏa, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của anh, “Tiểu Mỹ, chúng ta còn cách thị trấn bên cạnh 30 km, cần cảnh sát địa phương phối hợp bố trí rào chắn. Biển so xe la M2GK57, Volkswagen Sagitar đen."
Thầm Tầm cúi đầu, cố gắng hít sâu một hơi để giảm bớt khó chịu. Theo như những gì cô thấy, đôi chân thon thả của anh , vì tư thế ngồi của anh , đã vạch ra một đường nét nam tính và mạnh mẽ. Cú phi nước thậm chí còn mạnh hơn, nó khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cô nghĩ răng luồng không khí chắc hẳn là đến từ những lỗ đạn trên kính chắn gió.
Cô có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trong l*иg ngực, thình thịch thình thịch, gần như mất kiểm soát.
Đau đớn và sợ hãi đan xen, nhưng điều khiến cô thực sự sợ hãi không phải là mình gặp nguy hiểm, mà là cô lo lắng cho người đàn ông bên cạnh mình... lo lắng cho anh một mình đối mặt với họng súng
Giờ khắc này, trong lòng mơ hồ cảm giác cũng đủ rõ ràng, lo lắng cho người khác hơn chính mình, chẳng lẽ là một loại sa ngã sao? Nếu chỉ trong vài ngày mà có cảm giác tụt xuống thì có nguy hiểm không?
Mồ hôi lặng lẽ chảy trên trán cô, tiếng gió át đi tiếng thở dài nhẹ nhưng lo lắng của cô.
Hai phát súng nữa được bắn ra.
Những người trong chiếc xe màu đen rõ rằng đã mất kiên nhẫn trong cuộc giằng co, mong muốn thoát khỏi những kẻ truy đuổi đang gặm nhấm họ.
Giờ khắc này chính là anh đang chờ đợi -- đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại , Trình Lập giơ cánh tay trái lên, nhắm vào bánh sau của đối phương, không chút do dự bóp cò.
Sau một tiếng nổ trầm đυ.c, chiếc xe phía trước phát ra tiếng phanh gấp, lao ra khỏi đường núi quanh co, đâm sầm vào rừng cây bên cạnh.
Trình Lập dừng xe lại, Thẩm Tầm ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi đi cùng anh."
Anh gật đầu.
Ở nơi hoang dã, anh thực sự không yên tâm khi để cô một mình trong xe.