《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành
Châu Hạ Vi dịch
Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.
-------------------------------------------------------
Chương 2.3/ Morpheus
"Con nào? Có một số. Chị đang nói về trái cam hay ớt?" Trương Tử Ninh bắt đầu quan tâm.
"Không phải, là Tranh Tử” . Cô liếc mắt nhìn người đàn ông, khóe miệng ý cười càng sâu.
"Tranh Tử?" Trương Tử Ninh khó hiểu nhướng mày, "Là chó mới? Tại sao em không biết? Trình đội, anh biết sao?"
"Tôi không biết, cậu đi hỏi đi” Trình Lập ngữ khí bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại rơi trên mặt Thẩm
Tầm.
Thẩm Tầm bắt lấy ánh mặt của anh, không né tránh khóe mắt lông mày mang theo vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong đôi mắt sinh động kia có không cam lòng, kiêu ngạo, tức giận. mong đợi.
-Anh thật đẹp.
—– Trình Lập, anh hứa với tôi rằng từ giờ trở đi, anh chỉ có tôi trong mắt. Bởi vì,trong mắt tôi chỉ có anh.
Lại một đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm mỉm cười hiện lên trong đầu, sau đó trong lòng đột nhiên dâng lên một trận đau đớn.
Thẩm Tầm sửng sốt
Khi cô nhìn thấy đôi mắt đen lấy sắc bén kia, trong lòng chợt hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm - tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng như vậy? Loại ánh mắt đó gần như quét qua một tòa thành bị thương bao trùm, khiến cô có ảo giác không thể động đậy.
Đó là một ảo ảnh —— cô bước một bước nhẹ về phía trước. Trong nháy mắt, giống như bị phá vỡ một loại mê hoặc nào đó, anh cụp mắt nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm.
Thẩm Tầm sững sờ tại chỗ. Chỉ trong vài giây, cô cảm thấy như thể mình vừa bị nguyền rủa rồi được thả ra, không hiểu sao trái tim cô đột nhiên có thất lại với cảm giác mất mát vào khoảnh khắc anh thu hồi ảnh mắt và cúi đầu xuống.
"Chị Tầm, chị nắm nhiều thông tin hơn chúng tôi, chị đúng là người trong giới truyền thông, Trương Tử Ninh vừa đi về phía máy pha cà phê vừa quay sang nói với cô. "Chị như vậy đã đi , tấn gẫu một chút không được sao? ?"
“Anh đang nói cái gì vậy?" Cô dựa vào cửa, nhếch khóe miệng, "Trình đội trưởng của mấy người không thích tán gẫu."
Trình Lập không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cách thờ ơ cúi đầu, đốt một điều thuốc và đi đến bên cửa sổ.
“Chị Tầm, em mạo muội hỏi chị một câu” .Trương Tử Ninh hắng giọng với vẻ mặt tò mò và xấu hổ, “Chị có bạn trai chưa?"
"Chưa." Thẩm Tầm nhướng mày, đơn giản trả lời.
"Làm sao có thể." Trương Tử Ninh vẻ mặt không thể tin được. "Người xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi ."
"Điều đó phụ thuộc vào việc tôi có thích hay không."
“Chị không có thích người nào sao?" Trương Tử Ninh tiếp tục bát quái.
"Thích một người..." Cô thở dài, khẽ cười nói: "Không dễ dàng như vậy, cậu phải trao cả trái tim của mình, nhưng có thể khi lấy lại sẽ vỡ nát, hoặc sẽ rơi xuống, không tìm thấy nó, tìm cũng không trở lại."
Không biết vì sao, ánh mắt của cô không tự chủ được rơi vào người đàn ông bên cửa sổ, vừa
dứt lời, anh tựa hồ có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Thẩm Tầm cảm thấy hơi thở của mình thật ngột ngạt.
Cô thực sự tò mò, người đàn ông này đang giấu trong lòng chuyện gì vậy?
Trong một lúc, Trương Tử Ninh dường như cũng im lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Sau khi Trình Lập bắt máy nghe vài câu, vẻ mặt anh tối sầm lại, anh ngắt máy nói với Trương Tử Ninh:,"Đi theo tôi"
Lúc bọn họ bước ra khỏi cửa, Thẩm Tầm nhịn không được nói: “Các anh không mang tôi đi cùng sao?"
Trình Lập dừng bước, nhìn cô hai giây rồi nói. "Đi thôi”
Thẩm Tầm không để ý chút nào do dự của anh, nhanh chóng đi vào phòng lấy ba lô, đi theo bọn
họ.
Giang Bắc đã lái một chiếc ô tô và đang đợi họ, trên ghế phụ có một đồng nghiệp nam.
“Cậu đi với bọn họ đi, tôi tự lái xe". Trình Lập ra hiệu cho Trương Tử Ninh lên xe, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Tầm. "Em đi theo tôi"
Thẩm Tầm giật mình, gật đầu, đi theo anh đến bãi đậu xe, dừng trước một chiếc Toyota Land
Cruiser màu trắng.
Cô đi vòng ra phía sau xe, leo lên xe và ngồi xuống ghế phụ .
"Dung tích 4.6L, Trình Lập quả nhiên là bá chủ địa phương.” Sau khi anh khởi động xe, cô cảm khái thở dài.
"Tôi nguyện ý." Anh nhìn phía trước nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều.
- Thẩm Tầm nghẹn ngào nói: "Vậy anh còn không muốn nói cái gì?
"Em muốn nghe sự thật?"
"Um."
“Đưa người "
"Vậy tại sao anh còn để tôi ngồi trên xe của anh?" Cô buồn bực.
“Yên tâm đi."
"Có ý tứ gì?"
"Chuyến đi này khả năng có chút nguy hiểm" anh xoay vô lăng rẽ phải, lái xe ra khỏi cổng cục công an, "Tôi cần đích thân trông chừng em, đảm bảo em không gây chuyện"
Thẩm Tầm sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng cong lên, người này thật sự rất khó nói ra lời tốt đẹp, rõ ràng là muốn tự mình bảo vệ cô.
"Anh đi đâu vậy?" cô hỏi.
“Biên giới, khoảng hai giờ." Anh đáp.
“Vội vàng như vậy, định đuổi theo người sao?” Cô lại hỏi
Anh liếc nhìn cô, mặt trầm như nước: "Lần trước chúng ta để mất người ở quản bar."
“Trốn, hay là đã ..." Thẩm Tầm nhớ tới lời Giang Bắc nói lần trước – người bị bắt không dám quay lại tiết lộ mình đã bị bắt, bởi vì tổ chức sẽ không còn tin tưởng hắn, để tránh rắc rối, thậm chí gϊếŧ anh ta trực tiếp.
"Tôi cũng không biết. " Trình Lập khẽ cau mày, từ trong hộp đựng thuốc lá lấy ra một điếu.
Thẩm Tầm lấy bật lửa ra châm lửa cho anh.
Anh cúi đầu về phía ngọn lửa, dùng đôi mắt đen laý nhìn cô: "Cảm ơn."
Thẩm Tầm nhún nhún vai. "Không có gì, chỉ là chứng minh tôi không có hoàn toàn phiền toái”
Hành trình lần này không ngắn, cô hi vọng bọn họ có thể chung sống hòa bình với nhau.
Khi chiếc xe đang xóc nảy, một vật gì đó treo trên gương chiếu hậu khiến cô chú ý khi nó lắc lư là một chiếc vòng cổ.
Thuộc dòng Trinity cổ điển của Cartier, dây chuyền được xâu chuỗi với các vòng ba màu vàng, bạch kim và vàng hồng, được tô điểm bằng những viên kim cương vỡ, tượng trưng cho tình cảm gia đình, tình bạn và tình yêu.
Cô vô thức đưa tay nắm lấy ba chiếc vòng đan vào nhau, xe đột ngột dừng lại, cô rướn người
nắm lấy tay nắm của cho ổn định.
Chính anh ta đã nhấn phanh.
Thẩm Tầm lập tức ý thức được vấn đề, cô buông tay ra, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh: "Xin lỗi, sợi dây chuyền này đối với anh rất quan trọng."
Anh mím chặt môi và gật đầu.
“Chủ nhân của sợi dây chuyền đâu?" Cô trực tiếp hỏi.
Đây là một chiếc vòng cổ của phụ nữ.
Cô nhìn thấy bàn tay đang cầm vô lăng của anh đột nhiên siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng
bệch.
“Không còn nữa", anh đột ngột nói khi cô nghĩ anh sẽ từ chối trả lời, “Cô ấy đã hy sinh".
Cô đông cứng lại.
“Anh vẫn chưa tìm ra hung thủ phải không?" Cô im lặng một lúc rồi nói ra phán đoán của mình.