Vợ Ơi! Về Nhà Nhé!

Chương 4: Tôi sẽ không ly hôn

Lan Anh tự vỗ vào trán mình mình một cái. Sao cô lại ngu thế nhỉ? Đi khơi khơi mà không lấy theo tiền. Chẳng lẽ bây giờ phải quay trở lại sao? Không nha! Đi rồi trở lại nhục lắm.

Nhưng mà..

Cô liếc nhìn cái tên vũ phu nào đó vẫn còn đang núp núp ló ló đi theo phía sau cách đó không xa. Tròng mắt xoay chuyển, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng.

Cô bèn tiếp tục đi, đến một chỗ hơi vắng vẻ, rồi dừng lại, lên tiếng:

- Ra đi!

Minh Khanh cũng là người thông minh. Nghe cô nói, dĩ nhiên là biết cô đã biết anh ta đi theo. Vì thế, Minh Khanh cũng không tránh nữa, trực tiếp bước ra, đi đến gần cô.

Lan Anh cũng không quay đầu lại nhưng cô có thể cảm giác được Minh Khanh đang bước tới gần. Cho đến khi anh ta dừng lại. Cô mới nói:

- Tại sao đi theo tôi?

Minh Khanh thẳng thắn đáp:

- Tò mò muốn biết cô là ai?

Lan Anh vẫn không quay đầu lại:

- Quan trọng sao?

Minh Khanh đáp:

- Dĩ nhiên. Dù sao đây cũng là thân xác của vợ tôi.

- Vợ?

Lan Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Minh Khanh, ánh mắt vẫn băng giá:

- Anh xem thân thể này là vợ sao?

Minh Khanh thản nhiên đáp:

- Dù không xem là vợ nhưng danh nghĩa vẫn là vợ.

Lan Anh đào trong cái mớ ký ức mới tiếp thu này thì biết được ở thế giới này hai vợ chồng có thể ly hôn mà người vợ không phải lo sợ bị cả xã hội phỉ nhổ như ở cổ đại. Chà chà.. thật hay, nam nữ bình đẳng, Lan Anh thích rồi nha.

Lan Anh bèn tỉnh bơ nói:

- Vậy thì bây giờ tôi và anh sẽ ly hôn, như vậy sẽ không còn là vợ chồng nữa.

Nếu là lúc trước, có lẽ Minh Khanh sẽ gật đầu cái rụp rồi. Nhưng đó là đối với Lan Anh trước kia thôi. Còn Lan Anh bây giờ, Minh Khanh cảm thấy rất hiếu kỳ nên sẽ không ly hôn đâu. Hơn nữa, xưa nay luôn là anh ta chủ động bỏ vợ chứ có đời nào lại bị vợ bỏ chứ, có vẻ rất là mất mặt nha.

Minh Khanh lắc đầu:

- Tôi sẽ không ly hôn.

- Tại sao?

Minh Khanh chỉ phun ra hai chữ:

- Tôi thích.

Mình Khanh cao hơn Lan Anh hơn nửa cái đầu. Dù đứng cách cô một khoảng cách nhưng cũng khiến Lan Anh phải ngước nhìn.

Minh Khanh cũng nghênh mặt nhìn cô, giống như đang thách thức. Cô muốn ly hôn, anh ta không đồng ý thì cô cũng đừng hòng ly hôn được. Có điều anh ta lại nói:

- Nhưng nếu cô làm cho tôi vui vẻ thì không chừng yêu cầu này của cô tôi có thể xem lại.

Lan Anh nghe Minh Khanh nói đột nhiên nở nụ cười. Nhưng nụ cười này lại khiến người ta không rét mà run. Cả người đồng thời tỏa ra sát khí dày đặc.

- Xưa nay người uy hϊếp Huyết Sát Lan Anh ta chỉ có một kết cục. Chính là, chết.

Dứt lời, bàn tay Lan Anh lập tức co lên thành trảo, tức khắc hướng vào cổ của Minh Khanh mà bóp lấy. Tuy rằng thân thể này khá yếu ớt nhưng thân thủ của Lan Anh vẫn có thể phát huy được ba bốn phần. Có điều Minh Khanh cũng có chút bản lĩnh phòng thân, vừa thấy cô ra tay cũng đã nhanh chóng ngã người ra phía sau, tránh thoát trảo thủ của cô trong tích tắc.

Nhưng mà Lan Anh là sát thủ, một khi đã xác định đối tượng thì dĩ nhiên là không chết không ngừng. Vì thế, Lan Anh vẫn luôn liên tục tấn công Minh Khanh, khiến anh ta phải không ngừng né tránh trông rất chật vật.

Minh Khanh cũng bị giật mình về phản ứng của Lan Anh. Cô tấn công toàn nhầm vào chỗ yếu hại. Giống như thật sự muốn lấy mạng anh ta. Mà sự thật đúng là vậy mà. Hãy nhìn vào đôi mắt đầy sát ý của cô đi. Nếu như thân thể này không quá yếu thì nãy giờ Minh Khanh đã là một cái thi thể dưới trảo thủ của cô rồi.

Minh Khanh thấy cô cứ không ngừng tấn công như vậy cũng hơi khϊếp sợ. Ngộ nhỡ cô thật sự lấy mạng anh ta thì tiêu đời. Cho nên ngay khi trảo thủ của cô đã chụp được vào cổ anh ta, chuẩn bị dùng sức bóp thì Minh Khanh đột nhiên hô lớn:

- Cô gϊếŧ tôi cô cũng sẽ bị ngồi tù thậm chí bị tử hình đấy.

Ánh mắt đầy sát khí của Lan Anh đột nhiên giãn ra, bàn tay đang bóp cổ Minh Khanh cũng bỗng chốc dừng lại. Cô đang làm gì thế này? Đây không phải thế giới cổ đại nha! Cô cũng không thể tùy tiện muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ được.

Lan Anh từ từ buông tay, cơ thể lập tức mệt nhoài ngã phệch xuống đất. Quả thật trận tấn công vừa rồi cô đã sử dụng hết sức, có thể xem là liều mạng. Cơ thể này đúng là quá yếu rồi, phải rèn luyện mới được.

Minh Khanh cũng thở hổn hển nhưng dù sao thể lực anh ta vẫn mạnh hơn cô, không đến nỗi nằm ngửa luôn dưới đất như cô vậy.

Nhưng mà nhìn thấy cô nằm như vậy, Minh Khanh lại cảm thấy rất chướng mắt.

- Nè, đàn bà con gái ai lại nằm ngửa trên mặt đất kỳ cục vậy. Ngồi dậy mau cho tôi.

Lan Anh đang lấy lại sức nên cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta. Cô đang vừa khát vừa mệt đây này, còn để ý hình tượng cái con mẹ gì chứ. Ban đầu định dùng việc ly hôn để cùng Minh Khanh đi trở về lấy ít tiền nhưng không ngờ lại chuyển biến thành như vậy. Xem ra thói quen đúng là tai hại thật mà. Cô đã xuyên đến thế giới khác rồi, không còn là sát thủ nữa, cho nên đúng lý phải nên quên mới phải.

Minh Khanh thấy Lan Anh cứ trơ trơ thì tức muốn nổ phổi nhưng ngặt nỗi nhớ lại bài học vừa rồi nên cũng không dám nói gì. Cô ta đã không phải Lan Anh rồi, mà hình như vừa rồi nghe cô ta tự xưng mình là gì nhỉ? Huyết Sát Lan Anh sao? Tên nghe lạ quá. Đó giờ anh ta có nghe ai họ Huyết đâu.

Nỗi tò mò lại trỗi dậy trong lòng, Minh Khanh chợt ngồi xuống cạnh cô hỏi:

- Này, cô rốt cuộc là ai mà lại xuyên vào vợ tôi vậy?

Lan Anh không đáp mà nhìn lên bầu trời ngó máy bay ngẫm nghĩ. Tại sao Minh Khanh biết rõ cô nhập vào vợ anh ta mà vẫn không hề sợ hãi? Phải chăng ở thế giới này chuyện mượn xác hoàn hồn là rất bình thường? Nhưng theo sự hiểu biết của nguyên chủ thì không có nha. Vậy chỉ còn một khả năng là anh ta cũng là người mượn xác hoàn hồn giống cô hoặc là đã từng gặp người như vậy.

Một hồi lâu, Lan Anh mới mở miệng nói:

- Tôi chỉ là một người đã chết.

Minh Khanh: "..."