Tro bụi bay đi, Thanh Ly suy sụp quỳ gối bên chân Tá Khuynh, trước ngực cắm một lưỡi kiếm đỏ như máu, trên chuôi kiếm vẫn còn dính giọt máu màu đỏ thẫm.
Ánh sáng màu vàng vẫn đang chạy loạn trong cơ thể Tá Khuynh, quấy đến bên trong Tá Khuynh không ổn định. Nhưng trong lòng nàng ngoại trừ căm phẫn, vẫn là căm phẫn, nàng muốn trả thù, muốn trút ra hết, muốn gϊếŧ sạch!
Nàng đạp Thanh Ly suy yếu đến chỗ Tu Nhiên, trầm giọng nói: "Sư tỷ à, đừng khó chịu, ta cho các ngươi chết cùng một chỗ, cũng coi như thành toàn cho ngươi."
Ma khí biến thành roi mạnh mẽ đánh về phía hai người, trong phút chốc, Tu Nhiên suy yếu đứng dậy che ở phía trước Thanh Ly, ngăn cản cú trí mạng kia cho nàng ta, để mặc cho Ma khí làm sau lưng của mình trở thành máu thịt lẫn lộn.
Máu Tu Nhiên chảy từ mũi từ mắt ra, gương mặt kia cho tới bây giờ đều rất ngạo mạn mà lúc này lại vô cùng đáng sợ.
"Nhiên tỷ tỷ!" Thanh Ly bắt lấy tay Tu Nhiên nước mắt điên cuồng rơi xuống: "Nhiên tỷ tỷ!"
"Ly Nhi..."
"Oa, tiếp tục đi." Tá Khuynh vỗ vỗ tay như đang cổ vũ ở phía trước hai người các nàng: "Ta không ra tay, để cho các ngươi có thời gian thổ lộ tâm sự. A, đừng nhìn ta thân là đại ma đầu, nhưng vẫn có tấm lòng tốt đấy."
Tu Nhiên cố cười với Thanh Ly đang khóc: "Ly Nhi, cả đời này của ta không tính là người tốt, chỉ có đối với muội là thật lòng làm vậy."
"Không." Thanh Ly liều mạng lắc đầu: "Đừng nói mấy lời nói này, ta sẽ bảo vệ tỷ, tỷ sẽ không chết."
Tu Nhiên cười yếu ớt: "Ta muốn... Ta... Muội phải sống sót cho tốt."
"A, thật đáng thương, sắp chết cũng không dám nói ra tâm ý của bản thân." Tá Khuynh giả bộ đau khổ, đưa tay xoa xoa khóe mắt vốn là không có nước mắt.
Thanh Ly hận nói: "Tá Khuynh! Đừng ngậm máu phun người, nói xấu thanh danh Nhiên tỷ tỷ!"
Tá Khuynh cười châm chọc, không biết là đang cười người nào. Nàng cười đáp một nửa, đột nhiên cảm thấy ruột gan truyền đến đau đớn, mặt nàng lại trầm xuống.
Vừa rồi trong cuộc chiến, nàng cũng bị Thanh Ly đánh bị thương, chỉ là dựa vào khẩu khí không nguyện chịu thua mà chống lại, mới có thể nỗ lực đứng thẳng. Nàng cảm giác oán khí mới hút vào sắp không chống lại được ánh sáng màu vàng đang di chuyển kia, thấy không còn thời gian, vì thế nói: "Thời gian ôn chuyện kết thúc, các ngươi nên xuống địa ngục thôi."
"Ngươi!"
Không kịp ngăn cản, trong nháy mắt Ma khí của Tá Khuynh đã nghiền nát đầu Tu Nhiên. Máu thịt bắn tung tóe, Thanh Ly rét lạnh kêu thảm một tiếng, giống như bị moi tim liên tục đau đớn, điên loạn.
Thi thể Tu Nhiên chỉ còn thân người đặt ở trên người nàng ta, nàng ta khóc rống nói: "Nhiên tỷ tỷ!"
Tá Khuynh cười âm trầm, dùng ý chí cuối cùng chống đỡ cơ thể mình, đi đến chỗ Thanh Ly.
Thanh Ly quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa thử lấy tay chống đỡ đứng lên, lại vẫn thất bại, máu đọng lại ở trên lông mi hòa lẫn với nước mắt. Hai mắt ướt đẫm lệ, nàng ta thấy Tá Khuynh đi về phía nàng ta.
Kiếm bay ra ngoài rất xa, cả người không còn sức lực, mỗi lần hít thở đều vô cùng đau nhức, nàng ta muốn chết, Thanh Ly nghĩ, Tá Khuynh quá mạnh mẽ rồi.
Trong tầm mắt Thanh Ly, Tá Khuynh cười âm trầm giẫm lên thi thể, giống như quỷ địa ngục đi đến lấy mạng. Máu tươi đã bắn tung tóe lên trên lớp lụa mỏng nàng mặc, khuôn mặt xinh đẹp càn rỡ, giống như một đóa hoa đang nở rộ ở địa ngục, vừa xa hoa lại vừa có thể gϊếŧ người.
Ma khí tràn khắp bầu trời, cả người Tá Khuynh toàn là máu mà vẫn còn đang cười, giống như Ma Thần đã phi thăng thành công, tàn sát chúng sinh.
Tá Khuynh cúi người nhìn xuống nàng ta, tựa như nhìn xuống một con kiến nhỏ bé, nàng ta chưa bao giờ có vẻ sợ hãi như vậy, sống chết của bản thân giống như bị người ta dễ dàng nắm trong tay, rất muốn chết, nhưng nàng ta lại vẫn muốn nghĩ lại lần nữa.
Tá Khuynh ngồi xổm người xuống, vươn ra cánh tay phải máu thịt lẫn lộn ra, nâng cằm Thanh Ly lên, dùng ngón tay cái dính máu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt non mềm của Thanh Ly, cười tít mắt nói: "Tiểu Thánh Nữ, đến lượt ngươi rồi."