Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều

Chương 7

Hôm nay, lẽ ra là ngày thành thân của nàng.

Hắc khí kéo theo Tá Khuynh đưa nàng từ từ đáp xuống đất. Nàng không nghiêng không lệch đáp ngay chính giữa ranh giới đối đầu giữa ma tu và tiên tu.

Máu dọc theo mắt cá chân nàng chảy xuống đất, làm mặt đất cháy đen.

Nàng ngẩng đầu lên, hôm nay nàng đứng giữa hai thế lực, nhưng kỳ lạ là nàng không hề thuộc phe nào cả.

Nàng vốn là tiên tu, một khắc trước còn dùng linh lực chống lại ma tu, nhưng hiện tại toàn thân nàng đầy máu me, xung quanh là Ma khí vô cùng đáng sợ, hai đồng tử đỏ tươi, chẳng khác nào một ma đầu khát máu.

Tá Khuynh chỉ ngẩn người trong chốc lát, nàng liền nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Không biết đã xảy ra chuyện gì, ấy vậy mà nàng lại không chết, nàng cảm thấy bản thân mình có một mối liên hệ mãnh liệt nào đó với Ma tộc, dường như nàng vốn dĩ là một phần trong số họ.

Nhưng từ xưa đến nay Ma tộc có thù tất báo, hung bạo tàn nhẫn, chưa chắc sẽ chấp nhận một tiên tu vừa mới chống lại bọn chúng như nàng đây. Còn bên tiên môn, mặc… mặc dù vừa mới hại nàng thành ra bộ dạng này, nhưng suy cho cũng cùng tu tiên nhiều năm nay.

Những năm nay, nàng luôn lấy thiện đãi người, không gặp sóng gió, nàng dùng sự ngu xuẩn và nịnh bợ để sống qua ngày, bọn họ chưa chắc sẽ ép nàng đến con đường cùng.

Nàng phải sống tiếp, nhất định phải sống tiếp.

Nàng lau lau máu trên mặt, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tu Mộc.

Tu Mộc - người được Thanh Ly chữa khỏi, trên người không hề bị chút thương tích nào. Tay áo bên trái của hắn ta bị đốt thành tro bụi, lộ ra cánh tay non nớt, làn da trắng nõn cùng đường nét cơ bắp săn chắc toát lên sự cường tráng và sức mạnh như trước đây, cộng thêm khuôn mặt thanh tuấn, trông hắn ta chẳng có phần nhếch nhác nào ngược lại còn có một loại hấp dẫn người khác.

Lúc nàng nhìn Tu Mộc, Tu Mộc cũng đang chăm chú nhìn nàng, biểu cảm vừa bi thương vừa kinh ngạc.

Kinh ngạc cái gì? Kinh ngạc vì nàng vẫn chưa chết sao?

Một sự căm ghét ngất trời cuồn cuộn dâng lên trong lòng ngực Tá Khuynh. Hắn ta hại nàng ra nông nỗi như này nhưng hắn ta lại không hề dính chút thương tích nào? Nàng hận không thể khiến cho hắn ta bị Ma khí lăng trì, để hắn ta trải nghiệm gấp đôi nỗi đau của nàng, nhưng nàng thật sự quá yếu, mặc dù nàng căm hận hắn ta đến phát điên nhưng vẫn cần sự bảo vệ của Tu Mộc.

Vì vậy nàng cố đè nén cảm xúc, ép bản thân miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi nhìn Tu Mộc. Không ai biết rằng sự căm ghét không thể che giấu trên khuôn mặt nàng đã bóp cong nụ cười ấy, so với vết máu trên mặt nàng thì nó còn hung dữ, đáng sợ hơn nhiều.

Cùng lúc đó, Tu Nhiên đứng bên cạnh Tu Mộc vung tay lên, mấy mũi nhũ băng cực mỏng chứa đầy sát khí nhanh chóng bay về phía Tá Khuynh, nhưng bay chưa được bao lâu thì bị một dùi gỗ từ đâu bay đến hất văng sang một bên. Ôn Lăng - người vừa ngăn chặn sự công kích của Tu Nhiên, bỏ tay xuống, quay đầu nhìn Tu Nhiên hét lên: “Tu Nhiên! Sư tỷ không dễ dàng gì mới giữ được cái mạng, tỷ đang làm gì vậy!”

Nói xong, Ôn Lăng nhìn về phía Tá Khuynh: “Sư tỷ, tỷ đừng sợ, đừng chấp tỷ ấy, tỷ qua chỗ ta này.”

Tu Nhiên cười lạnh một tiếng, quầng sáng của linh lực trong nháy mắt hội tụ trong lòng bàn tay nàng ta, nàng ta lạnh lùng nói: “Còn dám gọi nàng ta qua đây? Không nghe thấy đám ma tu vừa gọi nàng ta là gì sao? Gọi nàng ta là Ma Thần! Nàng ta đã nhập ma rồi! Còn không nhân lúc nàng ta vừa mới xuất thế, nhân lúc cơ thể đang yếu nhất mà gϊếŧ nàng ta đi?”

Trong lúc nói, nàng ta đã tập hợp pháp lực, dốc hết sức lực hóa thành vô số băng lăng bay về phía Tá Khuynh.

“Sư tỷ cẩn thận!” Ôn Lăng không ngờ rằng Tu Nhiên lại một lòng muốn gϊếŧ Tá Khuynh, nhất thời không kịp ngăn cản, y vươn tay trong sự bất lực, linh khí chỉ có thể hất văng một số băng lăng sang một bên, vẫn còn một ít băng lăng xuyên qua khe hở bay về phía Tá Khuynh.

Nhìn thấy những khối băng lăng khí thế đùng đùng hung dữ bay tới, Tá Khuynh theo bản năng lùi lại một bước, nàng biết đây là tuyệt chiêu của Tu Nhiên, bất cứ chỗ nào bị băng lăng đâm vào, không chỉ chỗ đó nhanh chóng bị đóng băng mà còn có hàn khí xâm nhập vào cơ thể, gặm nhấm linh mạch, mà linh mạch của nàng đang là lúc yếu nhất, căn bản không chịu đựng được loại hàn khí như này.

Trong quang cảnh đó, Tá Khuynh nhanh chóng liếc nhìn những người mới một khắc trước còn cùng nàng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, mỗi người họ mỗi biểu cảm khác nhau, có thương xót, có hoảng sợ, có hả hê, có chán ghét, có lo lắng nhưng tất cả đều đứng bất động mà ngầm hiểu nhau.

Ngoại trừ Ôn Lăng, chẳng có ai có ý định muốn giúp nàng một tay.