Ninh Dịch Trì mặc cẩm bào màu đen thêu hoa văn tường vân màu bạc, trong tay cầm hồ lô đường và trống lúc lắc, dừng bước.
Trường thân ngọc lập đứng ở nơi đó, nhìn đoàn nhỏ phía trước, khóe miệng không tự biết từ từ câu lên.
Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng tuấn mỹ giãn ra, ý cười mười phần. Nụ cười kia, tựa như ánh mặt trời ấm áp làm băng tuyết hòa tan vào mùa đông, làm cho người ta không thể rời mắt.
Hắn chỉ mới xuất phủ mấy ngày, vật nhỏ liền mở ra học đường ở trong Hầu phủ rồi?
Tiểu oa nhi mập mạp, trước người ôm một chó nhỏ, một tay mập mạp cầm roi ngựa nhỏ, tay mập mạp còn lại chắp sau lưng, đang một lần lại một lần dạy bốn tiểu nha hoàn và hai đại nha hoàn của nàng biết chữ.
Nghe được nha hoàn đọc đúng, nàng tựa như một lão thư sinh thỉnh thoảng gật cái đầu nhỏ, bà cụ non nói tốt.
Mà hai lớn bốn nhỏ, tổng cộng sáu nha hoàn, nghiêm túc vô cùng đọc theo, nàng bảo đứng lên liền đứng lên, bảo ngồi xuống liền ngồi xuống.
Có tiểu nha hoàn không có đọc đúng, vật nhỏ liền trừng mắt, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng roi ngựa từng cái từng cái đánh vào lòng bàn tay tiểu nha hoàn.
Cảnh tượng này quả thực..., không thể dùng lời để biểu đạt.
Ninh Dịch Trì vừa nhịn vừa nhẫn, nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, l*иg ngực chấn động, buồn bực cười ra tiếng.
Thẩm Linh Chu đã dạy cho bọn nha hoàn mấy ngày, "Tam Tự Kinh" đã dạy được đến câu thứ mười: "Giáo bất nghiêm, sư chi nọa."
Ngày đầu tiên, chỉ có bốn tiểu nha hoàn Đông Hương đi học, sau đó Thu Lục và Thu Tử bận rộn xong, cũng chạy tới góp vui.
Thấy ánh mắt Thu Thu đói khát, Thẩm Linh Chu hỏi, quả nhiên cũng không biết chữ, vì thế không nói hai lời liền đưa hai Thu Thu vào đội ngũ học hỏi.
Thái độ đi học của mọi người đều rất nghiêm túc, nhưng Tường Vi nhỏ nhất không biết là trời sinh trí nhớ không tốt, hay là do có chuyện gì xảy ra, nàng luôn đọc sai.
Tục ngữ nói nghiêm sư xuất cao đồ mà, lại vừa mới dạy được câu "Giáo bất nghiêm, sư chi nọa", Thẩm Linh Chu liền cảm thấy, nếu nàng đã làm tiên sinh khai sáng của bọn nha hoàn, nàng sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Vì thế khi Tường Vi đọc sai lần thứ hai, Thẩm Linh Chu để cho nàng đứng lên, nhẹ nhàng quất một cái roi nhỏ ở trong lòng bàn tay nàng.
Nhưng nàng vừa mới đánh xong một roi này, còn chưa kịp dạy Tường Vi một chút, đã nghe được Thế tử ca ca rõ ràng mang theo một tia cười đùa.
Nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là Thế tử ca ca đã trở lại.
Nhìn thấy người quen cũ, Thẩm Linh Chu phát ra vui vẻ từ nội tâm, kìm lòng không được hướng về phía Thế tử gia lão nhân gia nhe răng sữa nở nụ cười.
Nhưng cười cười, cảm thấy không nên, nàng vẫn còn ở trong lớp học, nghiêm mặt giáo dục học sinh mà.
Vì thế, nàng vẫy vẫy tay với Đông Hương đang đọc tốt nhất, bập bẹ đến: "Hương Hương đến đây."
Chờ Đông Hương đi tới, Trầm Linh Chu đưa roi ngựa cho nàng, bàn tay nhỏ bé khoa tay múa chân múa chân lên tờ giấy trên ván gỗ, lại chỉ chỉ năm nha hoàn đang ngồi: "Hương Hương đọc."
Đông Hương hiểu được, cô nương đây là coi trọng nàng, để cho nàng chỉ mọi người đọc, vội vàng quỳ gối thất lễ: "Vâng."
Thẩm Linh Chu chắp một bàn tay nhỏ bé, đi đến bên cạnh Tường Vi, giơ tay lên, vỗ vỗ trên vai Tường Vi cao hơn nàng một cái đầu, giọng nói nhỏ như bà cụ non: "Tường Tường ngồi xuống, đọc tốt tốt."
"Vâng, nô tỳ nhất định dụng tâm niệm." Tường Vi đáp, xấu hổ cúi đầu.
Mặc dù cô nương đánh một chút cũng không đau, nhưng nhiều người như vậy, chỉ có một mình nàng đọc sai bị phạt, thật sự rất mất mặt.
Các cô nương trong thôn các nàng cho tới bây giờ đều là không biết chữ, nàng đi theo bên cạnh cô nương, khó có được cơ hội có thể đọc sách biết chữ tốt như vậy, nàng nhất định phải cố gắng đọc.
Dàn xếp học sinh tốt, lúc này Thẩm Linh Chu mới lần nữa nhìn về phía Thế tử gia lão nhân gia.
Khi thấy rõ trong tay Thế tử gia cầm kẹo hồ lô nàng siêu thích ăn, không nhịn được nhỏ giọng hít một chút, thật muốn lập tức chạy tới.
Nhưng nghĩ lại, hiện tại nàng đã là người đương chức tiên sinh, học sinh vẫn đang ở một bên nhìn kìa.
Làm thầy, nàng vẫn nên ổn trọng một chút thì tốt hơn, không thể làm mất thân phận.
Vì thế, Thế tử gia liền nhìn, tiểu cô nương ngày xưa vừa nhìn thấy hắn, liền giống như một cục thịt bịch bịch chạy tới, hôm nay lại chuyển tính.
Chỉ thấy trước người nàng mang theo chó con, phía sau lưng chắp bàn tay nhỏ bé, hai cái chân mập mạp bước lên, bước đi như bước chân của lão phu nhân tám mươi tuổi, chậm rãi thong thả đến trước mặt hắn.
Ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn, giọng sữa nhỏ ngọt ngào nhát nhát, bàn tay nhỏ bé hướng phía sau đám nha hoàn kia khoa tay múa chân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đắc ý không kiềm chế được: "Ca ca, Chu Chu dạy."
Ninh Dịch Trì ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy tiểu cô nương tròn vo, cằm đặt trên vai tiểu cô nương, trực tiếp cười to.
Ôi chao, cái đầu lớn của Thế tử ca ca sao lại nặng như vậy, mệt chết Chu Chu.
Thế tử ca ca đây là, trúng gió nào rồi sao?
Thẩm Linh Chu trừng đôi mắt to mê mang, vẻ mặt khó hiểu đưa tay túm lấy lỗ tai Thế tử gia, kéo đầu hắn từ trên bờ vai nhỏ không chịu nổi gánh nặng của mình lên, tò mò nhìn hắn hỏi: "Ca ca?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thị kia mờ mịt vô tri, Ninh Dịch Trì càng cười đến không dừng lại được.
Hắn lại cười một hồi, đưa tay ôm lấy tiểu cô nương rồi rời đi.
Lúc xoay người, hướng về phía Tùng Lam vừa mới từ trong phòng đi ra phân phó: "Lát nữa đi chỗ Thường Sơn lĩnh thưởng, thưởng tất cả mọi người trong viện."
Cô nương lên lớp có sức lực tốt, Tùng Lam và Xuân Phúc vì không quấy rầy nàng, liền ở trong phòng sắp xếp đồ đạc.
Nghe được động tĩnh của Thế tử gia, nàng vội vàng từ trong phòng đi ra nghênh đón, kết quả vừa đi ra, đã bị Thế tử gia thưởng.
Tùng Lam như lọt vào trong sương mù cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Thế tử gia có thưởng là chuyện vui, vội vàng đáp: "Đa tạ Thế tử gia."
Ca ca vì sao đột nhiên muốn thưởng cho người trong viện của nàng, Thẩm Linh Chu không hiểu, nghiêng đầu nhỏ hỏi một câu: "Tiền thưởng?"
Ninh Dịch Trì đưa kẹo hồ lô trong tay cho tiểu cô nương, cười nói: "Dỗ hài tử thật tốt, tự nhiên phải thưởng."
Dỗ hài tử? Đầu nhỏ của Thẩm Linh Chu hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được, Thế tử ca ca nói là nha hoàn dỗ nàng đi.
Đây là xem thường ai vậy? Rõ ràng là nàng dạy nha hoàn biết chữ, đề cao trình độ văn hóa của toàn bộ hạ nhân Hầu phủ được không?
Thẩm Linh Chu cảm thấy nàng rất cần phải phân tích cho Thế tử ca ca hiểu, nhưng hồ lô đường phèn trong suốt cầm trong tay sắp tan, đường đỏ đều đã mềm, mắt thấy sắp nhỏ xuống.
Quên đi, vẫn nên ăn kẹo hồ lô trước đi.
Thử trượt (tiếng liếʍ, mình không biết miêu tả như nào)~
Thẩm Linh Chu liếʍ một ngụm kẹo trước. Thật ngọt ngào.
Ninh Dịch Trì thấy một đôi mắt to xinh đẹp của tiểu cô nương híp lại.
Rắc ~ rắc
Thẩm Linh Chu lại cắn hai cái. Một nửa sơn tra, một nửa đường, vừa chua vừa ngọt, con người đều có vài phần tinh thần.
Thấy tiểu cô nương ở đó ăn đến vui vẻ, Ninh Dịch Trì nhịn không được hỏi: "Ngon không?"
"Ngọt!" Trầm Linh Chu gật cái đầu nhỏ, cầm kẹo hồ lô đưa đến bên miệng Thế tử ca ca cho ăn.
Ninh Dịch Trì hơi ngửa đầu cự tuyệt: "Ca ca không cần, Chu Chu ăn."
Thẩm Linh Chu trừng mắt, lại đưa kẹo hồ lô về phía trước, một bộ tư thế không ăn cũng phải ăn.
Vật nhỏ vậy mà lại có lương tâm, có một miếng ăn đều nghĩ đến hắn. Ninh Dịch Trì vui mừng không thôi, khẽ thở dài, thò đầu đi cắn.
Nhưng tiểu cô nương vèo một cái, lại cầm kẹo hồ lô ra xa, nhe một ngụm răng sữa cười khanh khách đến vô cùng vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa mặt trời mấy ngày không gặp, Ninh Dịch Trì tràn đầy sủng nịch: "Học xấu rồi đúng không, coi chừng bị ăn gậy."
Thẩm Linh Chu mới không sợ hắn, hai tay mập mạp ôm một cây hồ lô đường phèn thật lớn, cót ca cót két ăn vui vẻ.
Trở về sân, vào phòng, Ninh Dịch Trì đặt tiểu cô nương trên mặt đất, đưa tay cởi túi vải của nàng xuống, lấy chó con ra đặt ở trên giường, ấm giọng khuyên nhủ: "Trời nóng như vậy, để cho chó con tự mình đi, không nên luôn luôn ôm lấy."
Thẩm Linh Chu biết nghe lời phải gật gật cái đầu nhỏ: "Hoa Hoa đi."
Vừa rồi nàng vốn cũng không muốn đeo, nhưng lúc nàng dạy học ở đó, Hoa Hoa luôn đến bên chân nàng không ngừng ủi a ủi, đuổi cũng không đuổi được.
Nàng đi tới đi lui trong lớp học, sợ giẫm phải chó con, không còn cách nào khác, đành phải buộc túi vải lên rồi đeo nó.
Thường Sơn tiến vào đưa trà, Ninh Dịch Trì phân phó nói: "Nha hoàn tiểu viện kia, mỗi người thưởng một lượng bạc."
Thường Sơn chắp tay đáp ứng, xoay người ra cửa.
Đám nha hoàn của mình được thưởng, hơn nữa còn là một lượng bạc, bốn tiểu nha hoàn ba tháng cũng kiếm không được một lượng, đây xem như là đại thủ bút.
Thẩm Linh Chu cảm thấy, nàng phải thay nha hoàn cảm ơn Thế tử ca ca.
Vì thế ôm mứt hồ lô, cúi đầu trước lão nhân gia thế tử gia, hàm hồ không rõ nói: "Tạ ca ca."
Ninh Dịch Trì đưa tay sờ sờ bím tóc trên đầu tiểu cô nương, lại lấy tay ôm vào sau gáy nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, kiểm tra lỗ tai nàng vừa chọc.