Thẩm Linh Chu đứng ở trên giường, ra dáng cầm nắm tay nhỏ, ngồi xổm thành một dáng trung bình tấn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhìn dáng trung bình tấn thảm không đành lòng nhìn, cực kỳ không chuẩn, Ninh Dịch Trì cầm roi nhỏ gõ gõ trên đùi mập mạp của nàng: "Đứng vững, đừng run."
Lại gõ trên lưng nàng: "Ưỡn lưng thẳng."
Lại gõ gõ trên cánh tay mập mạp của nàng: "Nắm tay nắm chặt, cánh tay dùng sức, đừng buông lỏng rơi xuống."
Thẩm Linh Chu thật sự muốn cố gắng luyện tập, nhưng trung bình tấn cũng quá khó khăn đi.
Cứ ngồi xổm một lát, hai chân mập mạp của nàng liền run a run, run a run, cuối cùng chống đỡ không nổi, đặt mông ngồi trên giường. Hai cánh tay nhỏ cũng đau nhức.
Nhìn tiểu cô nương mệt đến trên trán đều là mồ hôi, Ninh Dịch Trì nhịn cười: "Còn ngồi nữa không?"
Thẩm Linh Chu nản lòng, lắc lắc đầu nhỏ: "Không ngồi nữa." Ngồi nữa chân cũng sẽ bị chuột rút mất.
Ngồi trên giường chậm lại, Thẩm Linh Chu kéo roi nhỏ từ trong tay Ninh Dịch Trì trở về, khoa tay múa chân múa chân, trông mong: "Chu Chu học."
Có thể không ngồi trung bình tấn được hay không, trực tiếp luyện roi đi. Dùng roi là dùng tay, cũng không phải bằng chân, có liên quan gì đến trung bình tấn chứ.
Hắn liền biết, vật nhỏ mũm mĩm hồng hồng này làm sao chịu được cái khổ này.
Ninh Dịch Trì đưa tay ôm lấy tiểu cô nương, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi ót cho nàng, cười nói: "Tự mình cầm chơi trước."
Đi đường còn không tốt, chạy nhanh một chút còn muốn ngã, luyện roi cái gì chứ. Điểm này, Ninh Dịch Trì và Mai di nương đều nhất trí.
Nhờ Mai di nương làm cho nàng một cây roi nhỏ, đơn giản là ngày đó nhìn tiểu cô nương uể oải tâm tình không tốt, muốn dỗ nàng vui vẻ, để cho nàng cầm chơi mà thôi.
"Chu Chu mập?" Thẩm Linh Chu nghiêng đầu nhỏ nhìn Ninh Dịch Trì, muốn xác nhận với Thế tử ca ca có phải bởi vì mình mập mới không chịu dạy hay không.
Bằng không vì sao, ngày đó Mai di nương bóp tới bóp lui ở trên cánh tay và chân nàng, bóp nửa ngày như vậy, còn không phải chê nàng nhiều thịt sao?
Ninh Dịch Trì cười khẽ một tiếng: "Chu Chu còn quá nhỏ, học không được, chờ lớn lên một chút ca ca lại dạy."
Vậy thì tốt. Vậy sao này nàng lớn hơn một chút lại học cùng ca ca nha. Nhưng mà, đến lúc đó nàng muốn đến nhà cữu cữu.
Vậy cũng không có việc gì, đến lúc đó bảo cữu cữu mời cho nàng một sư phụ là được rồi.
Nghĩ rõ ràng, Thẩm Linh Chu cũng không rối rắm. Từ trên đùi Ninh Dịch Trì đứng lên, cầm roi nhỏ ở trên giường vung từng cái một.
Thấy nàng vung mạnh không có quy luật, Ninh Dịch Trì vội vàng nói: "Coi chừng, chớ vụt vào mình."
Vụt vào mình? Làm sao có thể chứ, nàng chẳng qua là cánh tay cẳng chân không dễ sử dụng mà thôi, chứ nàng không ngốc.
Nghĩ đến vừa rồi Thế tử ca ca phá hư chuyện chọc lỗ tai của nàng, Thẩm Linh Chu xách roi nhỏ đi tới trước mặt Ninh Dịch Trì, ở trên không trung quăng roi nhỏ một chút, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, bập bẹ cảnh cáo hắn: "Ca ca hư, Chu Chu đánh."
Ninh Dịch Trì không nhịn được cười: "Sao ca ca lại hư rồi?"
Thẩm Linh Chu nâng tay mập lên, chỉ chỉ cái lỗ tai còn chưa chọc của mình, hừ một tiếng.
Hừ xong, đi đến bên giường, nằm sấp xuống đất, tự mình đeo giày nhỏ, đứng lên, muốn đi ra ngoài: "Chọc lỗ lỗ."
Ninh Dịch Trì nhịn cười, nhéo bím tóc trên đầu nàng một chút: "Nha hoàn của ngươi không dám chọc cho ngươi nữa đâu, ngươi trở về cũng vô dụng. "
Thẩm Linh Chu: "..."
Nghe một chút, ngữ khí Thế tử ca ca sao lại thiếu đòn như vậy.
Thẩm Linh Chu cắn răng, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên vung roi nhỏ nhanh chóng quất một cái ở trên đùi Ninh Dịch Trì, rút xong cười khanh khách ra tiếng, xoay người bỏ chạy.
Cục nho nhỏ, roi nho nhỏ, khí thế ngược lại mười phần, lực đạo lại nhẹ nhàng như phất trần trong tay lão đạo sĩ.
Khóe miệng Ninh Dịch Trì giật giật, lại cố ý kéo căng thanh âm ở phía sau nàng nói: "Lại đây, đánh bằng roi!"
Nghe ra ý cười trong giọng nói của Thế tử gia, Thẩm Linh Chu mới không sợ hắn, xách roi nhỏ, cất chân mập mạp, cười khanh khách, một đường bịch bịch chạy đi.
Lão nhân gia hắn cưỡng ép ôm nàng tới, Hoa Hoa cũng không cho nàng mang theo.
Nàng muốn trở về tìm Hoa Hoa, còn phải dỗ đám tiểu nha hoàn chơi đùa. Đúng rồi, sổ sách của nàng còn chưa tính xong.
Mỗi ngày này, thật là quá bận rộn.
Cảnh Thế tử gia chịu roi, bị Thường Sơn tiến vào đưa tin nhìn thấy, Thường Sơn nhịn không được cười.
Thế tử gia đi lấy roi về, lại đưa cho người ta, xong còn phải bị quất, tất cả đều là tự tìm.
Ninh Dịch Trì nhận lấy thư, đi đến bên cạnh bàn nhìn, phân phó Thường Sơn: "Ngươi đi tiễn nàng."
Thường Sơn đáp ứng, ra ngoài đuổi theo tiểu cô nương. Cô nương chạy nhanh, nhưng không thể chống lại đôi chân quá ngắn.
Thường Sơn từ trong phòng đi ra, tiểu cô nương còn chưa chạy ra khỏi cửa viện, hắn sải bước, rất nhanh đuổi theo: "Thẩm cô nương, Thế tử gia bảo ta đưa tiễn ngươi."
Thẩm Linh Chu dừng lại, lắc roi nhỏ trong tay, tay mập mạp vung lên đầu sân, nghiêm trang: "Sơn Sơn về, Chu Chu không sợ."
Thì ra nàng không sợ, hiện tại nàng có roi, còn sợ cái gì, căn bản cũng không cần đưa vè.
Tiểu cô nương như ông cụ non gọi hắn là "Sơn Sơn", Thường Sơn cảm thấy thật sự là thú vị, nhịn không được lại muốn cười, nhưng hắn vẫn nghiêm trang chắp tay: "Kính xin Thẩm cô nương đừng làm Thường Sơn khó xử."
Ai, vậy được rồi, Sơn Sơn đáng thương cũng là bị Thế tử ca ca dọa sợ, vậy để cho hắn đi theo đi. Thẩm Linh Chu gật gật đầu, xoay người đi tiếp.
Thường Sơn thả chậm bước chân, một đường đi theo phía sau Thẩm Linh Chu nửa bước, hộ tống nàng trở về, một mực đưa đến trong viện, chờ Tùng Lam nghênh đón, hắn mới chắp tay xoay người rời đi.
Thẩm Linh Chu thăm dò hỏi Tùng Lam, còn muốn chọc một cái lỗ tai khác, quả nhiên, bị nàng cự tuyệt.
Thẩm Linh Chu thở dài, Thế tử ca ca thật sự rất phiền, lần này tốt rồi, nàng thành độc nhĩ (một tai) đại hiệp, quay đầu lại đeo bông tai như thế nào.
Nhưng Thế tử ca ca lên tiếng, Tùng Lam các nàng không dám, Thẩm Linh Chu cũng không muốn để cho Tùng Lam nhà mình khó xử, đành phải tính như vậy trước.
Dù sao nói thật, chọc lỗ tai còn rất đau. Không chọc thì không chọc vậy.
Thấy Tùng Lam an bài sự tình cho bốn tiểu nha hoàn, Thẩm Linh Chu trèo lên giường, bảo Tùng Lam lấy sổ sách của nàng ra.
Lần này không có ai quấy rối, nàng yên lặng ngồi ở đó, tính toán tài sản lão phu nhân đưa tới cho nàng một lần.
Không tính những cửa hàng điền trang kia, chỉ có đồ vật trong rương trong phòng này, tính toán một chút có lẽ cũng phải đáng giá một hai ngàn lượng bạc đi.
Rất nhiều tiền nha, Thẩm Linh Chu không nhịn được nhe răng cười vui vẻ.
Tuy nói đến lúc đó nàng phải đi. Mấy thứ này nàng cũng không có ý định lấy toàn bộ, nhưng những trang sức xinh đẹp kia, nàng ngược lại có thể cầm hết.
Dù sao trang sức kim quang lấp lánh đinh linh xinh đẹp, tiểu cô nương nào sẽ chê nhiều chứ.
Còn có những loại vải xinh đẹp kia, có thể để cho Tùng Tùng làm cho nàng vài bộ xiêm y mới.
Thẩm Linh Chu xem xong sổ sách trả lại cho Tùng Lam, lại đi đến chỗ hai cái rương lớn kia vỗ vỗ: "Tùng Tùng, mở ra."
Tùng Lam bảo Xuân Phúc mở nắp rương ra, Thẩm Linh Chu chỉ chỉ vật liệu bên trong, lại chỉ chỉ giường: "Chu Chu nhìn."
Tùng Lam nói tốt. Một lát sau, tất cả các loại chất liệu đều bày ở trên giường, bày đầy một giường, còn chồng lên nhau.
Những thứ này Ninh lão phu nhân đưa cho Thẩm Linh Chu làm xiêm y, nghĩ tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, mua sắm đều là một ít chất liệu màu sắc tươi sáng.
Thẩm Linh Chu đá giày nhỏ bò lên giường, tay mập mạp gẩy gẩy khắp nơi, cuối cùng chọn ra một miếng màu lam nhạt, một miếng màu tím nhạt, cầm lấy khoa tay múa chân trên người mình.
Xiêm y của nàng không ít, nhưng đều là màu hồng nhạt, các loại hồng phấn, cũng đã đến lúc thêm mấy món màu khác.
Thấy tiểu cô nương biết chọn vải, Tùng Lam và Xuân Phúc đều cười: "Cô nương muốn làm vài bộ quần áo mới."
Thẩm Linh Chu gật gật đầu, ôm hai miếng vải cho Tùng Lam: "Thêu hoa hoa." Tất cả xiêm y của nàng, Tùng Lam đều thêu hoa cho nàng, rất xinh đẹp.
Chọn xong cho mình, Thẩm Linh Chu lại chọn một miếng màu xanh nhạt cho Tùng Lam: "Tùng Tùng." Tùng Lam nhà nàng thích mặc màu xanh lá cây nhất.
"Tạ cô nương thưởng." Tùng Lam vui vẻ nhận lấy.
Thẩm Linh Chu lại chọn một miếng màu đỏ rực ôm cho Xuân Phúc: "Xuân Xuân." Xuân Phúc tỷ tỷ ở trong phòng tổ mẫu hầu hạ, tổ mẫu liền thích xem màu sắc rực rỡ.
Xuân Phúc nhìn thoáng qua Tùng Lam, thấy Tùng Lam gật đầu, nàng cũng cười tiếp: "Đa tạ cô nương."
Nghĩ đến bốn tiểu nha hoàn học thêu hoa ở gian ngoài, Trầm Linh Chu lại kéo tay Tùng Lam, chỉ vào vải vóc nói: "Hương Hương, Đường Đường, Nha Nha, Sắc Sắc."
Không giống Tùng Lam và Xuân Phúc có xiêm y của mình, bốn tiểu nha hoàn bên ngoài đều mặc nha hoàn phục thống nhất của Hầu phủ, ra vẻ người lớn nặng nề, không có tinh thần.
Thẩm Linh Chu cũng không biết các nàng tính là nha hoàn hạng mấy, có thể mặc xiêm y của mình hay không, vì thế lôi kéo Tùng Lam, để cho Tùng Tùng đến chọn.
Rõ ràng, Tùng Lam cũng nghĩ đến vấn đề này, xin ý kiến Xuân Phúc.
Xuân Phúc cười nói: "Mấy tiểu nha hoàn này là lão phu nhân và Thế tử gia thương lượng, mua về hầu hạ Thẩm cô nương, nếu là nha hoàn của Thẩm cô nương, tự nhiên do Thẩm cô nương định đoạt."
Thấy Xuân Phúc nói như vậy, Tùng Lam nghĩ một chút cũng được, dù sao bên trong Hầu phủ cũng chỉ có mấy tiểu nha hoàn này, không có người khác, cô nương cho các nàng mặc cái gì, hẳn là cũng không quan trọng.
Nhưng mà nghĩ đến mấy tiểu nha hoàn cũng muốn làm việc, Tùng Lam liền chọn hai miếng vải hơi tối: "Cô nương, ngài xem hai miếng này có được không? Nô tỳ thấy các nàng cũng không có xiêm y gì, mỗi người thống nhất làm hai cái."
"Nghe Tùng Tùng." Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ. Tùng Lam nhà nàng giúp nàng quản gia đình, khẳng định phải nghe Tùng Tùng.
Tùng Lam gọi bốn tiểu nha hoàn tiến vào, nói với các nàng cô nương thưởng vải, bảo các nàng tạ cô nương thưởng.
Bốn tiểu nha hoàn đứng chỉnh tề, thi lễ với tiểu cô nương đứng trên giường: "Tạ cô nương thưởng."
Haiz, khách khí như vậy làm gì. Thẩm Linh Chu rất muốn phất tay nói không cần cảm ơn.
Nhưng Thế tử ca ca luôn nói với nàng, không nên phá hỏng quy củ, không cần phá hỏng quy củ. Được rồi, nàng sẽ nhịn vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, chẳng may nhóm tiểu nha hoàn ở chỗ nàng dưỡng thành thói quen không khách khí, sau này nàng vỗ vỗ mông đi tìm cữu cữu, nhóm tiểu nha hoàn lại đi đến phòng người khác làm nha hoàn, nếu quên quy củ, nói không chừng sẽ bị mắng.
Cho nên, nàng đành phải nhập gia tùy tục.
Chờ Thẩm Linh Chu vung tay nhỏ bé ý bảo các nàng đứng dậy, Tùng Lam phát vải xuống, nói hôm khác mang theo các nàng cùng nhau đi cắt vải.
Bốn tiểu nha hoàn hai người ôm một miếng vải, đều rất cao hứng lui ra ngoài, đưa về Tây Sương phòng mình ở.
Nghĩ đến toàn bộ viện tử đều làm xiêm y mới, chỉ hai Thu Thu còn chưa có, Thẩm Linh Chu lại bảo Tùng Lam cũng chọn cho các nàng một miếng, đưa qua cho các nàng.
Phát phúc lợi xong, thấy tất cả mọi người vui mừng, Thẩm Linh Chu mỹ mãn bò xuống giường.