Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 32.1

Nghe được tiểu cô nương nói không muốn, khóe miệng Ninh Dịch Trì nhàn nhạt cong lên, tâm tình dường như rất là sung sướиɠ.

Nhưng Trấn Viễn Hầu bị tiểu đoàn tử một mực cự tuyệt, lại rất là thương tâm.

Tiểu cô nương cự tuyệt còn chưa tính, thế tử hỗn trướng kia cũng lên tiếng nói không được, là ai cho mặt hắn mũi đấy vậy, trong lòng Trấn Viễn Hầu tức giận, trừng mắt nhìn Ninh Dịch Trì: "Liên quan gì tới ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nói không được?"

Ninh Dịch Trì ngước mắt lên, thản nhiên nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy râu ria của Trấn Viễn Hầu, cúi đầu tiếp tục ấn thịt trên tay tiểu cô nương: "Ngươi một ngày không phải đánh thì là đá, làm sao làm phụ thân của nàng được."

Thế tử gia tuy rằng ngữ khí bình thản, nhưng ánh mắt kia lại sáng chói viết ra ba chữ "Ngươi không xứng".

Trấn Viễn Hầu nghẹn một chút, hồi tưởng lại một chút quá khứ mình quản giáo hài tử, không nói nên lời.

Trầm mặc một lúc, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi tiểu cô nương: "Chu Chu à, vì sao không muốn? Làm khuê nữ của bá bá, bá bá sủng ngươi không tốt sao?""

Thẩm Linh Chu lắc lắc đầu: "Chu Chu tìm cữu cữu."

Hậu viện Trấn Viễn Hầu phủ lộn xộn này, nàng mới không cần ở lâu, nàng còn phải đi tìm cữu cữu.

Trấn Viễn Hầu biết hậu viện rách nát này của hắn lộn xộn, cũng biết chuyện tiểu cô nương chịu ủy khuất chạy trộm đi, nghĩ như vậy, hắn thật đúng là không xứng.

Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng đành phải bỏ đi ý niệm trong đầu.

Nhưng mà hắn vẫn nói: "Chu Chu, con ở Hầu phủ sống thật tốt, đây là nhà của con, nếu như ai dám khi dễ con, con liền nói cho bá bá, bá bá không ở nhà liền nói cho Thế tử ca ca biết."

Biết Hầu gia bá bá nói thật lòng, là thật sự muốn che chở nàng, Trầm Linh Chu ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy đại thúc đẹp trai râu ria xồm xoàm trông mong nhìn mình, nể mặt một ngàn lượng ngân phiếu, Thẩm Linh Chu vươn tay mập mạp ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bàn tay to hắn đặt trên bàn, hướng hắn nhe răng nở nụ cười, coi như an ủi.

Ôi chao, bàn tay mập mạp mềm mại đầy thịt kia, vỗ nhẹ hai cái kia trên cái tay đầy vết chai của hắn, có thể làm trái tim Trấn Viễn Hầu tan ra.

Hắn hận không thể lập tức móc ra một ngàn lượng cho tiểu cô nương, nhưng trên người mò mẫm nửa ngày cũng không lấy ra một lượng nào, chỉ có thể xấu hổ cười cười: "Chu Chu a, lần sau bá bá lại đến, lại mang bạc cho con nha."

Ninh Dịch Trì khẽ hừ một tiếng, thấy tiểu cô nương tựa vào trong ngực nàng ngoan ngoãn, sợ nàng mệt mỏi, vì thế đề nghị: "Hầu gia, thời gian không còn sớm, Chu Chu nên nghỉ ngơi."

"A, tốt!" Trấn Viễn Hầu đứng dậy, vẫn nhịn không được nhanh chóng đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu tiểu cô nương một chút, sờ xong cười đến râu cũng run rẩy: "Chu Chu à, ngày sau là Tô di nương và Mai di nương quản gia, có nhu cầu gì con cứ việc đi tìm các nàng."

Nghe được tin tức này, Thẩm Linh Chu sửng sốt, đổi người quản gia, vậy chính là Trịnh phu nhân bị phạt.

Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương đi đến cửa, lúc này mới đặt nàng trên mặt đất, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng: "Trở về đi."

Thẩm Linh Chu cúi cúi thân thể mập mạp với hai người, nãi thanh nãi khí: "Bá bá đến, ca ca đến."

Lần này Trấn Viễn Hầu nghe hiểu, gật đầu đáp ứng nhất định sẽ đến thăm nàng nhiều hơn.

Chờ hai người đi xa, Thẩm Linh Chu xoay người trở về phòng, kéo tay Tùng Lam: "Phu nhân?"

Tùng Lam: "Để mai nô tỳ đi hỏi thăm một chút."

Thẩm Linh Chu gật gật đầu, ngay sau đó ngáp một cái thật lớn.

"Nô tỳ ôm cô nương lên giường." Tùng Lam theo thói quen đưa tay muốn ôm tiểu cô nương.

Thẩm Linh Chu đẩy bàn tay Tùng Lam ra: "Chu Chu đi."

Tùng Tùng nhà nàng dùng hai tay ôm nàng đều có chút cố hết sức, hiện tại bị thương một tay, chẳng may dùng một tay ôm nàng không được, lại làm tay khác đau thì sao.

Thẩm Linh Chu tự mình đi đến bên giường, bò lên giường ngồi xuống, đá rơi đôi giày nhỏ, bắt đầu tự mình cởϊ qυầи áo.

Tùng Lam lại đưa tay, Thẩm Linh Chu lui về phía sau hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn chững chạc đàng hoàng: "Chu Chu làm."

Nàng đã lớn như vậy rồi, đã đến lúc học cách tự mình mặc quần áo với cởϊ qυầи áo rồi.

"Cô nương chúng ta rồi lên, đều có thể cởϊ qυầи áo." Tùng Lam có chút động dung.

Nhớ lúc trước cô nương nằm trong tã lót một cục nho nhỏ như vậy, nàng ôm cũng không dám ôm, nhưng trong chớp mắt cô nương đều đã biết tự mình cởϊ qυầи áo.

Tiểu cô nương dùng hai bàn tay mập mạp cởi thắt lưng, vất vả cởϊ qυầи áo ra, lại đi kéo dây nút cột trên đầu.

Nhưng nhìn không thấy, luôn tìm không chính xác, kéo trong chốc lát cũng không kéo ra, đành phải vươn đầu nhỏ tới trước mặt Tùng Lam: "Tùng Tùng giúp."

Chờ Tùng Lam giúp tiểu cô nương tháo bím tóc nhỏ ra, nhìn nàng ôm chó nhỏ chui vào chăn, lúc này mới dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ nàng.

Thẩm Linh Chu nằm trên giường, nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, toàn bộ Hầu phủ đều truyền tin tức, Trịnh phu nhân lại trở về Trịnh di nương.

Xuân Phúc trở về phòng lão phu nhân một chuyến, trở về đều nói tin tức với Thẩm Linh Chu.

Nghe được Trịnh phu nhân không chỉ bị Hầu gia hủy bỏ quyền quản gia, còn bị cấm túc, Thẩm Linh Chu nói không ra có bao nhiêu cao hứng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất, nữ nhân xấu xa đó sẽ không đi ra ngoài và làm hại nàng.

Thì ra lúc trước lão phu nhân không phạt Trịnh phu nhân, Thế tử ca ca cũng không làm cái gì, vì là đang chờ Hầu gia trở về tự mình xử lý.

Ngược lại cũng đúng, dù sao cũng là hậu viện của hắn mà, chuyện lớn bực này, vẫn là để hắn tự mình ra mặt là tốt hơn.

Nghĩ đến mình không cần rơi xuống hồ, buổi sáng Thẩm Linh Chu ở trong viện Thế tử gia ăn cơm, cao hứng ăn thêm hai cái bánh bao hấp.

Cơm nước xong, Ninh Dịch Trì đọc hai phong thư, sắp xếp một ít việc, liền chuẩn bị ra cửa.

Hắn ôm tiểu cô nương đang ôm chó chơi đùa trên giường: "Chu Chu, ca ca đi ra ngoài một chuyến, phải một lúc lâu sau trở về, ngươi tự mình ở đây chơi, hay là trở về viện tử của ngươi?"

Thế tử ca ca không ở nhà, mình ở đây có ý tứ gì. Thẩm Linh Chu chỉ chỉ cửa: "Chu Chu về."

Buổi sáng là Xuân Phúc đưa nàng đến viện Thế tử gia, đưa đến nơi, Thẩm Linh Chu liền bảo nàng trở về trước.

Nghe nàng nói muốn đi, Ninh Dịch Trì ôm tiểu cô nương ra cửa, trước tiên đưa nàng về tiểu viện.

Đến cửa viện, thấy mấy nha hoàn của nàng đều ở trong viện, Ninh Dịch Trì liền không đi vào trong, đặt tiểu cô nương trên mặt đất, sờ bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu nàng, xoay người rời đi.

Xuân Phúc phơi quần áo trước dây phơi quần áo, Tùng Lam bồi một bên nói cái gì đó, một bên dùng một tay hỗ trợ, Thu Tử Thu Lục đang chăm sóc hoa cỏ.

Nói nơi này của nàng là tiểu viện, kỳ thật cũng không nhỏ, chẳng qua so với viện của lão phu nhân và Thế tử gia thì có thể nói là tiểu viện.

Nhưng Thẩm Linh Chu cảm thấy viện này vẫn là vô cùng lớn, nàng lớn như vậy đứng ở cửa, không riêng gì Thu THu không nhìn thấy nàng, Xuân Phúc không nhìn thấy nàng, ngay cả Tùng Tùng nhà nàng cũng không nhìn thấy nàng, ngươi nói viện này còn có thể gọi nhỏ sao.

Thẩm Linh Chu ôm chó nhỏ cất bước chân ngắn đi vào trong một bước, suy nghĩ một chút, xoay người lại đi ra bên ngoài.

Nếu tất cả mọi người đều đang bận rộn, vậy nàng đi xem xám xám trước. Lần trước tạm biệt với xám xám, nàng nói nàng sẽ đi, bây giờ nàng đã trở lại, vẫn chưa nói một tiếng với xám xám.

Dù sao hiện tại Trịnh phu nhân cũng đóng bị nhốt, không có người xấu, nàng một mình đi dạo không sợ. Đứa trẻ lớn đến mức này, cũng không thể lúc nào cũng đóng cửa.

Thẩm Linh Chu ôm chó nhỏ màu trắng một đường đi, ở ven đường nhìn thấy hoa đón xuân màu vàng nhạt đang nở rộ, nàng muốn bấm một cành mang đến cho xám xám.

Hôm nay vải giặt, còn chưa khô, nàng liền không đeo theo. Một tay ôm Hoa Hoa, chỉ dùng một bàn tay mập mạp cũng không làm được gì, nửa ngày cũng không bứt được.

Cuối cùng đành phải hái một đóa hoa, nắm trong tay, đi đến dưới gốc cây anh đào kia.

Thẩm Linh Chu ngồi xổm trước ụ đất nhỏ, đặt hoa nhỏ màu vàng xinh đẹp lên nóc cục đất, lại dùng tay mập vỗ vỗ trên ụ đất nhỏ, nãi thanh nãi khí: "Xám xám, Chu Chu đến rồi."

Tiểu cô nương ngồi xổm ở đó lặng lẽ suy nghĩ về vụ chạy trốn này.

Người xấu trên thế giới này thật sự rất đáng sợ, ngay cả một đứa trẻ cũng đều hơi một tí là muốn gϊếŧ.

Trước mắt nàng vẫn nên thành thành thật thật ở Trấn Viễn Hầu phủ, không thể chạy lung tung ra ngoài.

Đây vẫn là vừa mới ra khỏi thành, đã gặp phải cướp bóc, từ Dương Châu đến Phúc Châu xa như vậy, ai biết còn có thể gặp phải cái gì nữa.

Thẩm Linh Chu suy nghĩ rõ ràng, đứng dậy đi về. Vào cửa tiểu viện, nàng đi tới trước mặt Thu Tử và Thu Lục vẫn còn đang tưới nước cho hoa, chào hỏi các nàng: "Thu Thu."

Mỗi lần tiểu cô nương gọi Thu Thu, cái miệng nhỏ nhắn lại cong lên, bản thân nàng đều cảm thấy vui vẻ, nhịn không được lại hô một tiếng: "Thu Thu."

Thu Tử và Thu Lục nghe được tiếng bập bẹ pha lẫn vị sữa, liền vội vàng buông cả con bầu nước và cái thùng trong tay xuống, cung kính thi lễ với Thẩm Linh Chu: "Cô nương."

Thẩm Linh Chu nhấc tay mập lên ý bảo các nàng đứng lên, cười cười với các nàng, nhấc chân đi vào trong.

Hai Thu Thu này quá thành thật, không chơi với nàng, cũng không nói chuyện với nàng, không có ý nghĩa, vẫn là tìm Tùng Tùng nhà nàng vậy.

Tùng Lam và Xuân Phúc phơi quần áo xong, đã trở về phòng.