Cô nương nhà mình nho nhỏ như vậy, từ sau khi tốt lên, luôn hiểu chuyện như vậy. Mũi Tùng Lam chua xót, hốc mắt đỏ lên, một tay ôm tiểu cô nương: "Cô nương xin lỗi, lần này là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn."
Nàng nhận sai với Thế tử gia, nhưng còn chưa nhận sai với cô nương.
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Linh Châu vuốt ve đầu Tùng Lam: "Không trách Tùng Tùng, Chu Chu sai." Là nàng nảy sinh ý định muốn đi, cũng là nàng bày ra.
Hai người ôm trong chốc lát, Thẩm Linh Chu buông Tùng Lam ra, ngồi ở trên giường.
Tùng Lam lại nói: "Cô nương, cũng may lần này hữu kinh vô hiểm, ngày sau, chúng ta cứ ở Hầu phủ đã, chờ qua vài năm, chúng ta lại nghĩ cách đi Phúc Châu phủ được không?"
Tùng Lam thật sự là sợ hãi. Bản thân nàng cũng không sao cả, nhưng nếu cô nương có sơ suất gì, nàng làm sao có thể có mặt mũi đi gặp mẫu thân cô nương.
Nghĩ đến chuyện Thế tử ca ca đáp ứng nàng, Thẩm Linh Chu vốn định nói với Tùng Lam một tiếng, nhưng ngại nàng hai ba câu cũng nói không rõ, cũng lười nói, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy tiểu cô nương buông tha ý định chạy trốn, Tùng Lam thở phào nhẹ nhõm. Lại tính toán số tiền còn lại của hai người cùng Thẩm Linh Chu.
Thuê tiêu sư, thuê xe ngựa tiêu phí nhiều nhất, mua một túi lớn đồ ăn và ăn vặt cũng đều lãng phí, nhưng cũng may ngân phiếu còn lại cũng vẫn còn, hai bao quần áo cũng đều mang về.
Vừa nghĩ đến hai bao quần áo bị ném ra ngoài cửa sổ xe, Thẩm Linh Chu liền hoang mang.
Tên biếи ŧɦái kia nhìn tàn nhẫn như vậy, mắt thấy lúc ấy sẽ gϊếŧ nàng tại sao lại đột nhiên đổi ý?
Còn có sao hắn có thể hảo tâm như vậy, còn trả lại bao quần áo cho các nàng nhỉ?
Suy nghĩ trong chốc lát, Trầm Linh Chu cũng không nghĩ rõ, lắc đầu không nghĩ nữa.
Mặc kệ hắn vì sao, người trở về, quần áo cũng trở về, như vậy là tốt rồi.
Dù sao, đời này nàng cũng sẽ không gặp lại tiểu biếи ŧɦái kia nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Linh Chu lại nhịn không được nghĩ, nếu không gặp phải tiểu biếи ŧɦái cướp xe, lúc Thế tử ca ca đuổi theo nàng, nhìn nàng vui vẻ ngồi trên xe ngựa ăn đồ ăn vặt, có thể đánh nàng càng ác hay không? Ngẫm lại thật đúng là có khả năng này.
Haiz, quên đi, tất cả đều đã qua, không nghĩ nữa.
Tùng Lam áy náy nói: "Cô nương, thời gian này nô tỳ không có cách nào giặt giũ xiêm y của ngài."
Viện tử Thẩm Linh Chu ở, ngoại trừ nàng và Tùng Lam, còn có hai nha hoàn thô sử thành thật đến có chút chất phác.
Những công việc nặng như gánh nước gánh củi, quét dọn vệ sinh, nuôi hoa trồng cỏ trong tiểu viện, đều là hai nha hoàn thô sử này làm.
Tùng Lam chỉ để ý ăn uống, quần áo cho nàng và Thẩm Linh Chu.
Quần áo vốn cũng có thể ném cho nha hoàn thô sử giặt, nhưng Tùng Lam cảm thấy quần áo thϊếp thân của cô nương nhà mình, vẫn là nàng tự mình qua tay thì tốt hơn, vẫn là nàng làm, nàng giặt.
Vốn lúc trước, lúc Thẩm Linh Chu vừa mới vào Trấn Viễn Hầu phủ, Ninh lão phu nhân bảo Trịnh phu nhân an bài cho nàng không ít người hầu hạ đến viện này, bà tử nha hoàn, cộng lại tổng cộng có mười người.
Lúc ấy Thẩm Linh Chu và Ninh Chính An định thân, vốn cũng không cố ý giấu diếm thân thế.
Cửa hôn sự này, vẫn là thứ Trịnh phu nhân lấy làm kiêu ngạo, tự nhiên thỉnh thoảng treo ở ngoài miệng nhắc tới.
Phàm là hạ nhân Trấn Viễn Hầu phủ ở lâu một chút, trên cơ bản đều biết Thẩm Linh Chu là cháu gái ruột của Phiêu Kỵ tướng quân Chính Nhị phẩm kinh thành - Thẩm Chi Uyên.
Về sau, tội danh đầu hàng địch của thúc thúc Thẩm Linh Chu được định, người thân của Thẩm tướng quân trong vòng tam tộc ở kinh thành đều bị bắt.
Tuy nói chỉ là giam giữ, cũng không có lập tức trảm, nhưng Thánh tâm khó dò, ai biết một ngày nào đó đột nhiên ra một đạo thánh chỉ, kéo toàn bộ ra chém đầu.
Lòng người khó lường, Thẩm lão phu nhân vì phòng ngừa chu đáo, tiễn tất cả nha hoàn bà tử trong viện Thẩm Linh Chu đến thôn trang, lập gia đình, tất cả đều đuổi xa.
Về sau lại cẩn thận chọn hai nha hoàn không có người nhà thành thật chất phác từ bên ngoài, đặt ở trong viện Thẩm Linh Chu sai sử.
Ninh lão phu nhân và Trấn Viễn Hầu lại hạ mệnh lệnh chết, toàn bộ Hầu phủ từ trên xuống dưới không được đàm luận thân thế của Thẩm Linh Chu.
Tính toán của hai người là trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió, qua vài năm đợi việc này hoàn toàn lắng xuống, Thẩm Linh Chu cũng lớn hơn mấy tuổi, lại xtìm kiếm mấy tiểu nha hoàn đáng tin cậy đặt ở bên người từ bên ngoài, để cho Tùng Lam dạy dỗ.
Vì vậy, cho đến nay, hai nha hoàn thô sử trong viện, đều chỉ cho Thẩm Linh Chu là con dâu nuôi từ bé của Nhị công tử Ninh Chính An, mà không biết thân phận thật sự của nàng.
Hai nha hoàn thành thành thật thật, mỗi ngày chỉ cần làm việc. Thấy các nàng cũng không cần thúc giục cũng không cần hô, mỗi ngày đều làm tất cả những việc cần làm trong tiểu viện trôi chảy sạch sẽ, Tùng Lam cũng không quá mức ước thúc các nàng.
Các nàng làm xong việc, đến giờ liền đi nơi ở của thô sử hạ nhân Hầu phủ ăn cơm, ăn cơm xong liền ở trong Tây Sương phòng, thêu hoa, làm nữ công.
Các nàng nhìn thấy Thẩm Linh Chu, cũng chỉ là cung kính hạ người thi lễ, hô một tiếng cô nương, cũng không bao giờ nói nhiều, cũng không lôi kéo làm quen.
Có một lần Thẩm Linh Chu ở trong viện chơi, nhìn thấy một nha hoàn đang dọn dẹp hoa cỏ, nàng đi lên phía trước, giữ chặt tay nha hoàn kia, chuẩn bị kéo nàng chơi đùa.
Nhưng nha hoàn kia lại khẩn trương lắp bắp, "Cô cô cô" nửa ngày, cũng không gọi ra hai chữ cô nương, còn gấp gáp đổ mồ hôi đầy trán.
Thẩm Linh Chu sợ mình và tiểu nha hoàn ở cùng một chỗ lâu, đến lúc nào đó nàng cũng chỉ có thể nhả ra từng chữ từng chữ như này, liền buông tha ý niệm tìm các nàng chơi đùa trong đầu.
Nàng thấy hai nha hoàn kia làm việc rất tốt, giặt quần áo khẳng định không thành vấn đề, vì thế vỗ tay Tùng Lam: "Thu Thu giặt."
Hai nha hoàn, một người tên là Thu Lục, một người tên là Thu Tử, để Thẩm Linh Chu bớt việc, gọi một câu Thu Thu, bao gồm cả hai người.
Tùng Lam gật gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Ngoại trừ chuyện giặt quần áo này cần hai tay, những chuyện giống như mặc quần áo cởϊ qυầи áo cho tiểu cô nương, tắm rửa cho nàng, dỗ nàng ngủ, Tùng Lam cảm thấy nàng dùng một tay cũng có thể hoàn thành, cũng không có ý định để Thu Lục và Thu Tử vào chính phòng.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa có người gõ cửa: "Thẩm cô nương, Tùng Lam tỷ tỷ, nô tỳ là Xuân Phúc."
Xuân Phúc là nha hoàn nhất đẳng trong viện lão phu nhân, ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ nhiều năm.
"Xuân Phúc tỷ tỷ, mau mời vào." Tùng Lam đáp, đứng dậy đi xuống đất.
Tùng Lam đón Xuân Phúc mang theo hai bao quần áo vào trong phòng. Xuân Phúc thi lễ với Thẩm Linh Chu: "Thẩm cô nương, lão phu nhân nghe Thế tử gia nói Tùng Lam tỷ tỷ không cẩn thận té ngã, tay bị thương, liền để cho ta đến viện này, thời gian này giúp đỡ chiếu cố một chút, chờ tay Tùng Lam tỷ tỷ lưu loát mới trở về."
Thẩm Linh Chu vừa nghe, liền biết là Thế tử ca ca đi tìm lão phu nhân nói.
Nghĩ cũng được, dù sao hai người Thu Lục và Thu Tử vốn đã có công việc, cũng rất bận rộn.
Tùng Lam dùng một tay, dù sao cũng bất tiện. Nàng bên này thì không nói, Tùng Lam tự mình tắm rửa thay xiêm y gì đó, liền rất khó.
Thẩm Linh Chu gật gật đầu: "Được."
Xuân Phúc đánh giá vết thương trên đầu Tùng Lam cùng cánh tay treo lơ lửng, thầm nghĩ, vết thương này cũng không giống lúc làm công thì té ngã như Thế tử gia nói.
Chỉ là Xuân Phúc cũng không nhiều lời, chỉ mang theo hành lý, quy củ cúi đầu đứng, chờ Thẩm Linh Chu giúp nàng an bài chỗ ở.
Thẩm Linh Chu nhìn về phía Tùng Lam: "Tùng Tùng?"
"Vâng." Tùng Lam đáp, lập tức nhìn về phía Xuân Phúc cười nói: "Xuân Phúc tỷ tỷ mời theo ta."
Tùng Lam dẫn Xuân Phúc ra ngoài, an bài ở phòng bên cạnh Tây Sương phòng. Chờ Xuân Phúc buông bao quần áo xuống, lại dẫn nàng trở về.
Thẩm Linh Chu nhớ tới nha hoàn ngày đó mang canh gà cho lão phu nhân, vì thế hỏi một câu: "Xuân, Hỉ?"
Chuyện canh gà, còn có chuyện chó xám nhỏ của Thẩm Linh Chu bị đầu độc chết, nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng lão phu nhân đều biết, nhưng Xuân Phúc vẫn làm bộ cái gì cũng không biết: "Lão phu nhân phái Xuân Hỉ đi thôn trang kiểm tra sổ sách rồi."
Xuân Hỉ là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh lão phu nhân, bình thường những chuyện như tra sổ sách này không tới phiên nàng, Thẩm Linh Chu biết, Xuân Hỉ là bởi vì chuyện canh gà lần trước, bị phạt đến thôn trang.
Haiz. Xuân Hỉ cũng rất oan uổng, nhưng nàng cũng phạm sai lầm sơ suất. Thẩm Linh Chu cảm thấy, những chuyện này nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
Thấy tiểu cô nương dường như quan tâm Xuân Hỉ, Xuân Phúc lại vội vàng nói: "Chờ qua mùa thu, Xuân Hỉ liền hồi phủ."
Còn có thể trở về, vậy thì tốt rồi.
Trước kia rất nhiều lần, lão phu nhân đón nàng đi qua chơi, đều là Xuân Hỉ tới đón nàng. Xuân Hỉ luôn luôn quy củ, có đôi khi còn giúp Tùng Lam ôm nàng một chút. Tốt xấu gì cũng là người quen, Thẩm Linh Chu cũng không muốn Xuân Hỉ sống không tốt.
Nhưng mà cũng thật kỳ lạ.
Lão phu nhân ngay cả Xuân Hỉ cũng đuổi tới thôn trang chịu phạt, vì sao Trịnh phu nhân lại không có động tĩnh gì?
Dù nói thế nào, Trịnh Vân Nhàn ngu xuẩn muốn chết kia là chất nữ nhà mẹ đẻ Trịnh phu nhân, nàng ta làm ra chuyện xấu mưu hại lão phu nhân lớn như vậy, Trịnh phu nhân thân làm cô mẫu, một chút phạt cũng không cần chịu sao?
Cho dù cho dù nàng không có tham dự, cũng không biết chút nào, nhưng dù sao người cũng là do đương gia chủ mẫu như nàng mang vào trong phủ, không quản tốt, chính là sai lầm lớn nhất của nàng.
Nếu để cho nàng tới nói, Trịnh phu nhân này mới là người đáng bị ăn gậy nhất. Thẩm Linh Chu nhíu mày.
Chỉ là chuyện của những người lớn này, một đứa trẻ như nàng cũng không quản được.
Nếu Thế tử ca ca đáp ứng nàng sẽ dẫn nàng đi tìm cữu cữu, vậy trước đó, nàng chỉ cần ăn ăn uống uống là được rồi.