Đoàn Sủng Tiểu Trà Xanh Ba Tuổi

Chương 26.1

Không thể từ biệt Thế tử ca ca và lão phu nhân, Thẩm Linh Chu có chút thương cảm.

Chờ Thế tử ca ca trở về, biết nàng không từ biệt, sẽ tức giận sao? Hay là sẽ hối hận?

Hừ, để cho hắn hối hận đi! Ai bảo hắn hung dữ với nàng và đánh nàng một lần nữa.

Nhưng tổ mẫu có biết nàng đi rồi không? Có thể buồn không?

Vừa nghĩ đến bình thường Ninh lão phu nhân nhìn thấy nàng, luôn hiền lành ôm nàng vào trong ngực, vừa sờ đầu vừa hôn mặt hiếm thấy không chịu nổi, lại nghĩ một chút lão phu nhân biết nàng rời đi có lẽ sẽ nghĩ đến rơi lệ, Thẩm Linh Chu liền cảm thấy chua xót lại áy náy.

Có một khoảnh khắc, nàng muốn chạy đến viện lão phu nhân ôm bà một cái rồi lại đi. Nhưng lý trí cuối cùng đã ngăn chặn sự thôi thúc. Không thể đi ôm, một khi ôm rồi tuyệt đối không đi được.

"Tổ mẫu, Chu Chu nhớ người." Tiểu cô nương rơi nước mắt hít hít mũi, dừng bước, quay người về phía viện viện Ninh lão phu nhân, ôm chó nhỏ cong cơ thể nhỏ bé.

Con xin lỗi, tổ mẫu! Chờ Chu Chu tìm được cữu cữu, thu xếp xong xuôi, trở về thăm ngài!

Tùng Lam đứng ở phía sau Thẩm Linh Chu, cũng cúi đầu thật sâu.

Cúi đầu xong, tiểu cô nương xoay người, cúi đầu nhỏ tiếp tục đi về phía trước.

Hôm nay các nàng dậy sớm, nàng đọc, Tùng Lam chấp bút, đã phân biệt để lại thư cho tổ mẫu và Thế tử ca ca.

Chờ bọn họ nhìn thấy thư liền biết nàng đi đâu, hẳn là cũng sẽ không quá lo lắng.

Có lẽ, ngay từ đầu họ sẽ nghĩ về nàng, nhưng sau một thời gian, họ sẽ từ từ quên nàng, phải không?

Dù sao nàng chẳng qua chỉ là hài tử của cố nhân ở nơi này, hiện giờ hôn sự cũng giải trừ, không có quan hệ gì nữa. Ừm, vẫn đi là đúng rồi.

Thẩm Linh Chu điều chỉnh tâm tình, thoải mái suy nghĩ một chút về cuộc sống tự do tự tại sau khi tìm được cữu cữu, trong lòng dần dần dấy lên hưng phấn và kích động, thương cảm bởi vì chia tay mang đến dần dần phai nhạt.

Trước người nàng đeo chó con, hai cái chân ngắn nhanh chóng di chuyển, đi thẳng về phía lỗ chó.

Sắc trời còn tối, nhìn không rõ đường, Tùng Lam đi ở phía sau duỗi hai cánh tay che chở, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô nương, ngài chậm một chút."

Mắt thấy lỗ chó đến gần, chợt nghe thanh âm "Lộc cộc lộc cộc" truyền đến.

Sợ tới mức hai người vội vàng ngồi xổm vào bụi hoa đón xuân ven đường trốn đi, Thẩm Linh Chu còn không quên đưa tay nhẹ nhàng che miệng chó con.

Hai người hóp lưng lại như mèo, không dám nhúc nhích, thở mạnh cũng không dám.

Thẳng đến khi tiếng bánh xe vang lên, các nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện thì ra là xe mỗi ngày vận chuyển nước ra ngoài của Hầu phủ.

Cũng may, cũng may, không phải thị vệ tuần tra. Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, không dám lề mề nữa, bước nhanh đến trước lỗ chó.

Hai người cũng không nói lời nào, Tùng Lam trước cở hai cái gánh nặng trên người đẩy ra khỏi lỗ chó, sau đó chính mình nhanh chóng chui ra ngoài, nằm ở bên ngoài vươn tay với Thẩm Linh Chu, hô nhỏ: "Cô nương, mau!"

Hiện giờ hai người một bên ngoài một bên trong, ở giữa cách nhau một bức tường, Tùng Lam không hiểu sao trong lòng lại phát hoảng.

Thẩm Linh Chu vì muốn chui thuận tiện, trước tiên tháo túi vải đeo chó nhỏ xuống, đưa ra ngoài, Tùng Lam vội vàng nhận đặt ở một bên, lại vươn tay.

Thẩm Linh Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua, không chút do dự, quỳ xuống, hai bàn tay nhỏ bé chống trên mặt đất, rất nhanh bò ra ngoài.

Thấy tiểu cô nương thuận lợi đi ra, Tùng Lam ôm lấy nàng.

Ôm chặt tiểu cô nương nhục đô đô rắn chắc vào trong ngực, Tùng Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mang theo sự hưng phấn và vui sướиɠ do chạy trốn thành công bước đầu tiên, hai người dùng sức ôm một cái, sau đó nhanh chóng buông ra.

Tùng Lam trước tiên đeo túi vải nhỏ cho tiểu cô nương, lập tức nhặt lên hai cái túi một trước một sau, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Linh Chu, dán vào tường viện Trấn Viễn Hầu phủ liền đi về phía trước.

Đây là một con hẻm hẹp, một bên là Trấn Viễn Hầu phủ, bên kia không biết là nhà cao cửa lớn của nhà nào. Phải đi ra khỏi con hẻm này, mới có thể đi vòng qua con đường dẫn tới chợ.

Sắc trời sáng, ngõ nhỏ vắng vẻ, hai người đều có chút sợ hãi, tay nắm chặt cùng một chỗ, dưới chân không khỏi tăng nhanh tốc độ.

"Meo~!" Đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một con mèo hoang, đứng ở trên tường hướng về phía hai người kêu một tiếng.

Thẩm Linh Chu bị dọa run rẩy, ôm lấy đùi Tùng Lam. Tối như bưng, dọa chết người!

Mèo hoang đứng trên đầu tường, ánh mắt sâu kín nhìn nhau vài lần với hai người, lại uy hϊếp kêu hai tiếng, nhảy xuống đầu tường chạy đi.

Tùng Lam khom lưng ôm tiểu cô nương lên, giậm chân bỏ chạy.

Dưới áp lực, tiềm năng rất lớn. Tùng Lam cõng hai cái bao nặng không tính là nhẹ, ôm tiểu cô nương tròn trịa cùng chó nhỏ tròn, một hơi chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Đi lên đường lớn, trên đường năm tốp năm tốp ba người đi đường đi ngang qua, còn có một chiếc xe bò của nhà giàu vận chuyển trái cây, rau quả lảo đảo chạy tới.

Lúc này Tùng Lam mới phát giác, hai cánh tay của nàng mỏi nhừ, hai chân phát run, sắp ôm không được, cũng sắp đứng không vững.

Nhìn Tùng Lam nhà mình mệt đến trán đổ mồ hôi, ngay cả nói cũng không nói nên lời, Thẩm Linh Chu nhịn không được đau lòng, vươn bàn tay nhỏ bé lau lên trán Tùng Lam, giãy dụa xuống đất: "Chu Chu đi."

Xem ra nàng phải giảm cân, bằng không Tùng Lam nhà nàng sắp ôm không nổi nàng rồi.

Ai, nếu Thế tử ca ca là người dẫn nàng chạy trốn thì tốt rồi. Thế tử ca ca khí lực siêu lớn, nàng ngồi ở trên cánh tay hắn, cho dù nhảy nhót như thế nào, cũng sẽ không rơi.

Thẩm Linh Chu một bên miên man suy nghĩ, một bên nắm tay Tùng Lam, dọc theo đường lớn đi thẳng đến chợ.

Chờ đến khi hai người đến chợ, mặt trời mới mọc, ánh sáng rực rỡ vạn trượng.

Thẩm Linh Chu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, híp mắt nhìn mặt trời còn chưa chói mắt, tâm tình cũng tốt theo, đôi mắt to cong lên.

"Bánh bao, bánh bao, bánh bao thịt mới ra lò!" Tiệm bánh bao bên đường truyền đến tiếng lão bản nhiệt tình gào to.

Nắp nồi hấp vừa vén lên, mùi bánh bao thơm ngát truyền đến, nhìn bánh bao thịt trắng muốt mập mạp kia, Thẩm Linh Chu hít sâu hai hơi, nuốt nước miếng.

Buổi sáng thức dậy cái gì cũng không ăn, thần kinh còn vô cùng khẩn trương, lại chạy một đường, bụng nhỏ của nàng đã sớm đói đến xẹp.

Tùng Lam cũng đói bụng, cúi đầu hỏi: "Cô, công tử, muốn ăn bánh bao không?"

Thẩm Linh Chu gật cái đầu nhỏ, vươn một ngón tay mập mạp, ngẫm lại lại vươn ra một cái nữa: "Chu Chu hai, Hoa Hoa hai!"

Nàng dự định giảm cân, nhưng bây giờ chạy trốn, ăn no mới có sức lực.

"Được." Tùng Lam dắt Thẩm Linh Chu đi đến trước cửa hàng bánh bao, lấy tiền ra mua sáu cái bánh bao, lại lấy hai chén sữa đậu nành, ngồi ở bên cạnh bàn trước cửa hàng ăn.

Bánh bao quá lớn, Thẩm Linh Chu cuối cùng vẫn chỉ ăn được một cái, Hoa Hoa ăn hơn phân nửa cũng không chịu ăn nữa. Hai cái còn lại Tùng Lam lấy giấy dầu bọc lại bỏ vào túi xách.

Tùng Lam ngược lại ép mình ăn hết hai cái kia, hai cái một người một chó đều dựa vào thể lực của nàng mà chống đỡ, nàng phải ăn no, tiếp tục đi.

Nghĩ đến Thế tử gia ra ngoài làm việc ba hai ngày sẽ trở về, tối hôm qua trước khi đi ngủ, hai người nằm ở trên giường thương lượng một hồi, quyết định hôm nay liền ra khỏi thành.

Hai người đi thẳng đến xe ngựa hôm qua Tùng Lam đã chọn xong, dựa theo giá cả hỏi thăm trước đó, thuê một chiếc xe ngựa cỡ trung bình dẫn theo xa phu.

Sau đó hai người lên xe ngựa, ngồi ở xe ngựa đi lên tiêu cục thuê người.

Nhưng vào tiêu cục, chưởng quỹ vừa nhìn thấy Tùng Lam còn mang theo một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, lập tức tăng giá tại chỗ, tăng mười lăm lượng hỏi ngày hôm qua lên mười tám lượng.

Tùng Lam có chút không phục: "Chưởng quỹ, hôm qua chúng ta rõ ràng đã nói xong, ta mang theo công tử nhà chúng ta cùng nhau đi."

Chưởng quầy cao lớn thô kệch buông tay, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Cô nương, cũng không phải lúc trước tại hạ nói chuyện không tính toán gì hết, mà là tại hạ thật sự không biết, công tử nhà ngài còn là một tiểu oa nhi vừa mới cai sữa không bao lâu nha."

Thẩm Linh Chu chớp chớp đôi mắt to: "..." Nàng cai sữa lâu rồi nha.

Tùng Lam ngày hôm qua sơ suất, nàng quên nói một câu tuổi của cô nương nhà mình, không biết chuyện này còn có thể ảnh hưởng đến giá cả, vội vàng giải thích: "Công tử nhà ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn không khóc không nháo, rất ngoan, ta sẽ lo cho hắn, tuyệt đối không chậm trễ hành trình."

Chưởng quầy không hứng lắm, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: "Từ phủ Dương Châu đến phủ Phúc Châu, hơn hai ngàn dặm, đường xá xa xôi, suốt ngày bôn ba, hộ tống một đứa bé nhỏ như vậy, thật sự rất phiền phức. Trên đường nói không chừng phải trì hoãn mấy ngày, ta thu thêm ba lượng bạc của ngươi đã coi như ít rồi. Nếu cô nương thật sự chê nhiều, ngài vẫn nên đi nhà khác hỏi thử xem."

Tiêu sư ở bên cạnh đang lau kiếm cũng nói: "Đúng vậy, cô nương, tiêu cục chúng ta gần đây đều rất bận rộn, tùy tiện áp hai chuyến hàng gần, còn kiếm được nhiều hơn so với chạy một chuyến này của ngài."

Tùng Lam có chút sốt ruột, nàng đã nói mười lăm lượng với cô nương rồi.

Thẩm Linh Chu ngược lại cảm thấy, nguyên nhân chưởng quỹ tăng giá cũng coi như hợp lý, nàng đưa tay kéo tay áo Tùng Lam.

Tùng Lam ngồi xổm xuống, ánh mắt lộ ra áy náy nhỏ giọng nói: "Cô nương, nô tỳ hôm qua đã quên nói tuổi tác của người, lúc này phải tăng giá rồi."

Thẩm Linh Chu tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Nửa lượng."

Tuy rằng nàng cảm thấy mười tám lượng cũng có thể tiếp nhận, nhưng có thể tiết kiệm được nửa lượng là nửa lượng, huống chi nàng cũng không muốn sảng khoái như vậy liền đáp ứng, miễn cho bọn họ cho rằng các nàng rất có tiền.

Tùng Lam gật đầu, đứng dậy nhìn chưởng quầy, mặt lộ ra khó xử: "Chưởng quỹ đại ca, ngài xem có thể bớt nửa lượng hay không, mười bảy lượng năm có được không?"