"Đòi tiền tiền?" Ninh Dịch Trì cúi đầu nhìn khối ngọc bội kia, khó hiểu hỏi.
Ngọc bội này hắn nhận ra, toàn bộ công tử cô nương Trấn Viễn Hầu phủ, bất kể là đích xuất, hay là thứ xuất, ai cũng có một miếng.
Dưới tình huống bình thường, ngọc bội này dùng làm tín vật đính thân.
Thứ tiểu cô nương mập mạp giơ lên, nói vậy chính là miếng trao đổi khi đính hôn với Nhị công tử Ninh Chính An.
Chỉ là, một tiểu cô nương nhỏ như vậy, còn bị dập đầu choáng váng, vậy mà còn biết đòi tiền? Nàng có biết tiền là gì không?
Ninh Dịch Trì cảm thấy thú vị, lại có chút không thể tưởng tượng nổi. Cúi đầu đánh giá khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn tròn trịa kia, muốn xem nàng nói như thế nào.
Thẩm Linh Chu lắc lắc hai cái bím tóc nhỏ, trịnh trọng gật cái đầu nhỏ, liều mạng nhét ngọc bội trong tay vào trong tay Ninh Dịch Trì: "Tiền tiền, Chu Chu đòi tiền tiền. Ngọc ngọc cho ca ca."
Tiểu cô nương tuy rằng nói vấp, nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng.
Xem ra, vật nhỏ thật đúng là muốn tiền.
Lại nhìn ý tứ này, là muốn lấy ngọc bội đính hôn của nàng và Nhị công tử, đến chỗ hắn đổi tiền?
Ninh Dịch Trì nhất thời có chút dở khóc dở cười, khóe miệng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy mà cong lên trên.
Nghĩ đến mấy ngày trước ở trong phòng lão phu nhân, vật nhỏ ngốc nghếch cười tủm tỉm chỉ vào chính mình nói "Đồ ngốc nhỏ", chỉ vào lão phu nhân nói "Đồ ngốc lớn", Ninh Dịch Trì trầm mặc.
Có lẽ tiểu cô nương nghe được từ "tiền tiền" ở chỗ nào đó, ngốc nghếch nói lung tung chơi đùa.
Hoặc có lẽ, là có người cố ý xúi giục?
Ninh Dịch Trì nhàn nhạt nhìn lướt qua Tùng Lam.
Tùng Lam vốn đã bị cô nương nhà mình "xuất khẩu cuồng ngôn" làm sợ tới mức không nhẹ, bị thế tử gia liếc mắt nhìn như nhẹ nhàng kia làm sợ tới run người, trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Cô nương nhà nàng, lại dám lấy ngọc bội đính hôn với Nhị công tử, chạy đến chỗ Thế tử gia đổi tiền, cái này, cái này...
Nếu như không biết cô nương nhà mình ngã choáng váng, nàng chỉ có thể dùng bốn chữ "gan to như trời" để hình dung cô nương nhà mình.
Nhưng mà ai cũng biết, cô nương nhà nàng ngốc, mặc kệ nói ra cái gì, đều bất quá là tiểu hài tử hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, nàng nào biết nàng nói là ý gì.
Cho nên, ý tứ ánh mắt vừa rồi của Thế tử gia, là hoài nghi lời cô nương nói vừa rồi, là nàng cố ý dạy sao?
Đây chính là tội danh muốn mạng người. Hai chân Tùng Lam như nhũn ra, thiếu chút nữa đầu gối cong lên trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nội tâm vô cùng e ngại, nhưng Tùng Lam vẫn mạnh dạn tiến lên, muốn giải thích một hai cho lời nói và hành động ly kỳ này của cô nương nhà mình.
Vừa mở miệng, thanh âm đã phát run: "Thế tử gia, cô nương chúng ta tuổi còn nhỏ không biết, nàng cũng không biết ngọc bội này là vật gì, chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi. Để nô tỳ dẫn cô nương trở về."
Tùng Lam nói xong, vươn tay, muốn ôm cô nương nhà mình đi.
Thấy Tùng Lam nhà nàng ngốc nghếch đi lên phá, còn muốn dẫn nàng đi, Thẩm Linh Chu ôm chân Ninh Dịch Trì, thân thể nhỏ bé vặn vẹo, bắp chân đảo ngược, liền chuyển sang bên kia của hắn.
Miệng nhỏ bĩu, nãi thanh nãi khí phản đối: "Không muốn, không muốn, Chu Chu không muốn." Tiền vẫn chưa lấy được. Nàng mới không trở về đâu.
Tùng Lam mồ hôi lạnh nhỏ giọt, ôn nhu cầu khẩn: "Cô nương, chúng ta trở về đi!"
Thẩm Linh Chu trốn ở bên cạnh Ninh Dịch Trì, từ bên đùi hắn lộ ra cái đầu nhỏ, hung dữ: "Tùng Tùng về."
Miễn làm chậm trễ việc lớn của nàng.
Ở giữa cách một Thế tử gia, Tùng Lam cũng không tiện vây quanh hắn đi tới đi lui bắt người.
Nàng vừa rồi hơi đến gần một chút, sắc mặt Thế tử gia rõ ràng đã không vui, nàng đánh chết không dám làm càn nữa.
Nhưng cô nương hôm nay không biết vì sao lại tùy hứng như vậy, nhất định phải quấn lấy Thế tử gia đòi tiền, phải làm như thế nào cho phải. Tùng Lam gấp đến độ sắp rơi nước mắt.
Đứng ở giữa đường, hạ nhân Hầu phủ lui tới, mặc dù ngại tôn Phật Thế tử gia này ở đây, mọi người không dám nhìn rõ.
Nhưng vị hôn thê ngốc nghếch kia của Nhị công tử, lại dám ôm chân Thế tử gia, hạ nhân không kìm được lòng hiếu kỳ, liên tiếp hướng bên này nhìn trộm.
Ninh Dịch Trì cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu đoàn tử, hơi khom lưng, một tay ôm nàng lên.
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, vật nhỏ này đứng ở đây nháo cái gì cổ quái.
Thấy Thế tử gia không có tác dụng gì vậy mà lại ôm nàng lên, Thẩm Linh Chu nhe răng nở nụ cười. Chịu đưa nàng đi, vậy chính là có cửa.
Nghĩ đến gia sản phong phú của cái chân to lớn này, Thẩm Linh Chu quyết định vẫn là tạm thời ôm chân Phật, giữ gìn mối quan hệ cho thỏa đáng với hắn.
Vì thế, nàng đột nhiên vươn ra hai cánh tay mập mạp, ôm cổ Thế tử gia, đầu nhỏ hướng về phía trước, trên khuôn mặt lạnh lùng lại hoàn mỹ của hắn, bẹp một ngụm.
Ninh Dịch Trì không có phòng bị, bị tiểu cô nương đánh lén thành công, trầm mặt nghiêng đầu nhìn nàng: "Vật nhỏ, có phải ta đã nói với ngươi rồi đúng không, ngày sau chớ hôn ta."
Nhưng tiểu cô nương giống như không hiểu, nhe răng sữa nhỏ, cười đến rực rỡ như hoa, giọng nói mềm mềm: "Ca ca tốt."
Ninh Dịch Trì vươn tay ra, điểm trên trán tiểu đoàn tử: "Vừa rồi là vật nhỏ nào mắng ta là bại hoại vậy?"
Trước khác nay khác mà. Thẩm Linh Chu giả vờ nghe không hiểu, chỉ lo nhe răng cười.
Ninh Dịch Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười thành bánh bao sữa, khẽ lắc đầu, sải bước đi về phía trước.
Trong nháy mắt, mọi người vào viện tử, Tùng Lam vẫn đứng chờ ở ngoài cửa như cũ.
Ninh Dịch Trì cho Thường Sơn một ánh mắt, sau đó trực tiếp ôm tiểu cô nương vào phòng, đặt trên mặt đất, chính mình đi đến bên giường ngồi.
"Nói đi, vì sao muốn tiền?" Ninh Dịch Trì tùy ý hướng trên giường nghiêng một cái, nhìn tiểu cô nương hỏi.
Thẩm Linh Chu tốn sức tháo ngọc bội từ trên cổ mình xuống, bịch bịch đi đến bên giường, đặt ngọc bội đặt lên giường trước mặt Ninh Dịch Trì: "Muốn tiền tiền, mua cơm cơm."
Tiểu cô nương muốn tiền để mua cơm? Ninh Dịch Trì nhíu mày dài.
Nghĩ đến lúc trước nghe được tiểu cô nương ỉu xìu lẩm bẩm "Không có cơm cơm", "Chu Chu đói", lúc này lại nhắc tới lần nữa, Ninh Dịch Trì phát hiện ra sự tình không đúng.
"Thường Sơn." Ninh Dịch Trì nhíu mày, lên tiếng hô.
Thường Sơn nghe tiếng tiến vào, báo cáo tin tức hắn vừa rồi cùng Tùng Lam nói chuyện phiếm mà biết được cho Ninh Dịch Trì một chút.
Lời nói của Thế tử gia nhà mình ở Hầu phủ vậy mà không dùng được, đây vẫn là phá lệ hiếm có, Thường Sơn nói xong, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.
Sắc mặt Ninh Dịch Trì biến thành màu đen, thanh âm rét run: "Vị trí thu nhân này, chắc là làm chán rồi."
Không có chỉ mặt gọi tên, nhưng Thường Sơn biết nói chính là đương gia phu nhân Hầu phủ, Trịnh phu nhân.
Hắn đứng im lặng tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Thẩm Linh Chu đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Thường Sơn, lại nhìn Ninh Dịch Trì.
Phát hiện không khí có chút không đúng, giống như sắp tìm Trịnh phu nhân làm một trận lớn, Thẩm Linh Chu vội vàng bò lên giường.
Đưa tay ôm mặt Ninh Dịch Trì, xoay mặt hắn về phía mình: "Ca ca, tiền tiền."
Nàng hiện tại chỉ muốn kiếm tiền, cũng không muốn xen vào gia trạch chi tranh của Trấn Viễn Hầu phủ. Trước tiên giải quyết chuyện của nàng, sau đó hắn muốn làm gì thì làm.