Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học

Chương 50

Sau khi cô trở về, phải đặt khoảng chừng năm trăm nhân dân tệ tiền cơm hộp mới đem cái bụng ăn lại được ba phần no.

Cuộc sống đúng là không dễ dàng, Nghê Miểu thở dài.

Nhưng từ khi đi vào thế giới này, đói cũng đã đói nhiều, dường như đó cũng thành thói quen của cô.

Ngày hôm sau, cô liên hệ với Hoàng Lộ Lộ, muốn mua căn chung cư này về tay.

Người ta nói bánh bao muốn ăn phải ăn lúc nóng, nhà muốn ở thì phải là của bản thân, ý thức về lãnh địa của Nghê Miểu vô cùng mãnh liệt, không phải nhà ở của mình, lúc ở cô luôn có cảm giác khó chịu.

Hoàng Lộ Lộ nói cô có thể nhận lấy luôn mà không cần trả tiền, nhưng Nghê Miểu vẫn kiên trì, cuối cùng không còn cách nào khác Hoàng Lộ Lộ đành thu tiền, nhưng so với giá gốc ít hơn rất nhiều, bây giờ giá nhà tăng cao, giá này có thể nói là giá của bắp cải trắng rồi.

Phương diện này Nghê Miểu không thiếu, cô thanh toán một trăm tám mươi vạn, sau đó hẹn thời gian làm thủ tục xong xuôi, toàn bộ căn hộ hơn trăm mét vuông này hoàn toàn thuộc về cô.

Mua chung cư xong cô lại đến trung tâm thương mại, mua cho mình một cái đèn treo thủy tinh sáng long lanh, chiếc đèn này cô đã nhìn trúng từ lâu.

Ngoài ra, cô còn mua thêm rất nhiều đồ vật trang trí lấp lánh khác với trang sức được khảm kim cương.

Tiêu tiền thẳng cho đến khi hết hai phần ba chỗ tiền tích góp gần đây, cô mới chưa đã thèm mà về nhà.

Về đến nhà Nghê Miểu đem trang sức lấp lánh ném lên giường, sau đó thỏa mãn nằm lên trên, thoải mái thở dài một hơi, cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc ngày xưa.

Ngày hôm sau, trên đường đến trường, Nghê Miểu cảm thấy xung quanh có vài ánh mắt quái dị, giống như đang chỉ chỉ trỏ trỏ cô, Nghê Miểu nhíu mày.

Lúc đi vào phòng học, những ánh mắt như vậy càng thêm không kiêng dè.

“Cậu đừng để ý đến bọn họ, một đám nhàn rỗi không có chuyện gì làm.” Đỗ Như Tuyết trợn mắt chằm chằm nhìn lại bọn họ, sau đó kéo Nghê Miểu ngồi xuống.

“Cái này tớ mua cho cậu đấy.” Nghê Miểu lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Đỗ Như Tuyết mở ra thấy một đôi khuyên tai bằng kim cương nhỏ đáng yêu.

“Tớ không cần, cậu cầm về đi, cậu xem cậu đó, bây giờ cậu ra khỏi nhà đó rồi còn sống như đại tiểu thư sao được, cứ tiêu tiền theo kiểu của cậu, sau này làm sao sống nổi?” Đỗ Như Tuyết khép hộp khuyên tai trả lại cho Nghê Miểu, trong mắt không có chút miễn cưỡng nào.