“Cần gì phải để tâm đến mấy con kiến chứ?” Nghê Miểu nghiêm túc nói: “Cứ làm chuyện cậu thấy đúng là được.”
Đỗ Như Tuyết tán thành gật đầu thật mạnh.
“Nghê Miểu, mình thấy cậu có gì đó khang khác ấy.” Đỗ Như Tuyết nhìn Nghê Miểu nghiêm túc nói.
Nghê Miểu sờ mặt mình, tò mò hỏi: “Có chỗ nào khác đâu?”
“Cảm giác tính cách không giống, trước đây cậu là một người ngốc nghếch dễ dỗ, bây giờ thì sao nhỉ, chuyện khác không nói đến, nhưng khí chất trên người cậu thay đổi không ít.”
Bị mắng là ngốc nghếch dễ dỗ Nghê Miểu cũng không tức giận, trái lại rất tán thành gật đầu: “Mình cũng cảm thấy mình như hiện tại khá tốt, ánh mắt cậu tốt đấy.”
Hai người hi hi ha ha đùa giỡn một lúc.
Đột nhiên, biểu tình của Nghê Miểu khựng lại.
“Trên người của cậu...”
“Trên người mình làm sao?” Đỗ Như Tuyết nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Nghê Miểu lắc đầu, vừa mới nãy cô thấy trên người của Đỗ Như Tuyết có một luồng sương đen mang theo mùi hôi lướt qua, cô hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là cô nhìn lầm?
Hai người vừa nói vừa đi về hướng ký túc xá. Vừa nhắc tới đề tài thiên kim thật thiên kim giả, hai người bỗng trông thấy Nghê Hồng Nguyệt đi cùng với hai nữ sinh tới. Hai nữ sinh còn là người Nghê Miểu quen biết. Khi nguyên thân còn là cô chủ nhà họ Nghê, hai người này như hai chiếc đuôi bên người cô, chiếm được không ít chỗ tốt từ nguyên chủ, xem ra hiện giờ đã dời sang mục tiêu khác rồi.
“Đây không phải là Lý Hồng và Vương Mai hay sao? Mấy cậu ta sao hôm nay lại đổi tính không quấn lấy cậu nữa thế? Ở giữa bọn họ là ai vậy nhỉ?” Đỗ Như Tuyết nghi hoặc hỏi.
“Đó là cô chủ thật sự của nhà họ Nghê.” Nghê Miểu nói.
Xem ra trong khoảng thời gian cô rời đi này, Nghê Hồng Nguyệt sống ở Nghê gia khá tốt, làn da không còn ngăm đen thô ráp, trắng lên không ít, nhưng luồng sương đen trên người càng thêm đậm đặc.
Ba người phía đối diện cũng đã thấy được các cô, Lý Hồng và Vương Mai ngày thường đã sớm cười tươi chạy lại nghênh đón thì nay thấy Nghê Miểu lại chỉ hừ lạnh một tiếng. Lúc đi lướt qua, Lý Hồng còn định nhân cơ hội va vào người Nghê Miểu.
Nghê Miểu nhanh nhẹn tránh ra, Lý Hồng không đứng vững, thế là ngã ra đất như chó ăn phân.
“Kìa, vẫn chưa đến Tết đâu, sao lại có người chúc Tết tôi vậy.” Một giọng nam mang theo sự châm biếm hài hước vang lên, Lý hồng ngẩng đầu, trước mặt cô ta là một tên con nhà giàu nổi tiếng trong trường học.
Lý Hồng và Vương Mai nịnh nọt nguyên chủ ngoại trừ việc muốn được lợi từ chỗ nguyên chủ, còn muốn nhân cơ hội trà trộn vào trong vòng tròn của đám nhà giàu để lót đường cho mai sau. Bây giờ lại lấy tư thái này xông tới trước mặt những người này, hai bên tai Lý Hồng vì xấu hổ mà đều hồng thấu.