“Đúng rồi, cô không nói thì tôi cũng suýt quên mất chuyện này.” Nghê Miểu quay đầu nhìn cô thư ký: “Tôi nghe Mai Hương nói mấy ngày hôm trước nơi này đã xảy ra một chuyện rất hay ho đấy, chậc chậc, tôi cũng ngại nói ra đây. Anh đeo mắt kính này đưa cô thư ký của mình vào đây, ngay ở đại sảnh này, gấp không chờ nổi, du͙© vọиɠ khó dằn, đã làm ra một chuyện có ý nghĩa sâu xa...”
“Cô nói bậy gì đó!” Lâm Liệt giận mắng: “Thấy cô tuổi còn nhỏ đã dám đi giả danh lừa bịp tôi đã không thèm so đo, không ngờ bây giờ lại dám ăn nói vớ vẩn như thế.”
“Anh Liệt, chuyện này anh và chị Dung phải phân xử cho em, cô ta là do chị Dung mời đến nhưng sao có thể bôi nhọ em thế chứ?” Cô thư ký õng ẹo nói.
“À, tôi còn một chuyện quên chưa nói. Mai Hương nói với tôi, chủ nhân của nơi này lúc vừa mua nơi này xong không khéo lại lắp đặt một chiếc máy theo dõi ngay tại đại sảnh này. Ban đầu vốn là vì nơi đây xảy ra nhiều chuyện lạ, định ghi hình lại xem là ai phá rối, không ngờ lại trùng hợp ghi lại được hình ảnh của hai người. Bây giờ chiếc thẻ nhớ chứa video đó đang ở trong tay tôi.” Nói xong, Nghê Miểu bèn giao thẻ nhớ cho Triệu Dung.
Sắc mặt Lâm Liệt lập tức có sự biến đổi lớn, anh ta tiến lên một bước, nhưng lại bị Dương Tử Hào ngăn cản.
Cô thư ký nắm lấy tay Lâm Liệt, trên mặt có vẻ sợ hãi, cũng ẩn chứa một chút gì đó hưng phấn.
Đưa thẻ nhớ vào điện thoại, video bên trong nhanh chóng hiện ra, Triệu Dung mặt không biểu tình xem xong, sau đó nhìn về phía Lâm Liệt với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Lâm Liệt, A Dung vừa mới tốt nghiệp đại học đã gả cho anh, năm đó là anh luôn miệng nói sẽ yêu thương cậu ấy cả đời!” Hoàng Lộ Lộ nắm tay Triệu Dung, bàn tay lạnh buốt.
“Chị Dung, em và anh ấy thật sự rất xin lỗi chị, nhưng em và anh Liệt là thật lòng yêu nhau.” Cô thư ký bước lên một bước rồi nói.
Lâm Liệt lại đang cân nhắc lợi hại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh ta hất tay thư ký ra: “A Dung, anh chỉ chơi qua đường với cô ta thôi, người anh yêu nhất vẫn là em, em tha thứ cho anh lần này đi.”
Thư ký sững người: “Anh Liệt, không phải anh nói anh không yêu vợ mình chỉ yêu mình em sao? Không phải anh nói anh sẽ ly hôn chị ta để cưới em sao?”
“Cô đừng nói bậy!” Lâm Liệt nói xong thì tiến về phía trước vài bước, giữ chặt tay Triệu Dung: “A Dung, anh chỉ nhất thời bị ma xui quỷ ám...”
“A! Cứu mạng!” Đúng lúc này, một tiếng hét thảm cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nghê Miểu ngẩng đầu, cô nhìn thấy hai bóng người ngã từ cầu thang tầng hai xuống.
Một tiếng "bịch" vang lên, Âu Dương Thổ và Nghiêm Chấn mặt xám mày tro xuất hiện trước mặt mọi người.
Cũng may thân thể hai người cũng xem như rắn chắc, ngã như vậy nhưng cũng không tổn thương chỗ nào. Hai người nâng nhau đứng dậy, sau đó nghiêng ngả, chân thấp chân cao chạy về phía cửa.