Hình đại diện ở QQ lại lóe lên, lần này là tin nhắn cô bạn cùng làm việc trong tiệm bánh ngọt gửi tới.
Bong bóng: "Bánh bao hấp tối nay của bổn cung rất thành công ”
Bong bóng: "Ngày mai mang hai bữa ăn sáng, cho cậu nữa, tên tiểu tử cậu có lộc ăn ”
Ngu Niệm An nhịn không được nở nụ cười.
An: "Đa tạ Lăng đại tiểu thư. ”
Ánh mắt Ngu Niệm An trong lúc vô tình đảo qua sách giáo khoa toán học ném trên bàn, suy nghĩ một chút, cầm lấy lật lật.
Trước đây cậu đã mất đi hứng thú với đề toán, hiện giờ lại có sức hấp dẫn cực lớn đối với toán học.
Ngu Niệm An cầm lấy bút, yên lặng bắt đầu học chương trình nửa năm trước.
*
"Bánh bao có ngon không? "Đồng nghiệp ở tiệm bánh ngọt – Lăng Giai Tư tiến lại gần: "Không tệ chứ? ”
"Ừm” Ngu Niệm An gật đầu: "Rất ngon. ”
Lăng Giai Tư nở nụ cười, trên mặt có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Đúng rồi." Lăng Giai Tư làm bộ lơ đãng đưa cho cậu một cái điện thoại: "À, tôi mới đổi điện thoại mới, cái này hết dùng rồi, tặng cậu”
"A," Ngu Niệm An nhìn điện thoại mới kia, khẽ sững sờ lắc đầu: "Tôi không thể nhận”
Lăng Giai Tư bĩu môi: "Cậu chê nó là đồ tôi từng sử dụng hả? ”
"Không phải... Tôi..."
"Vậy cậu dùng đi, tôi dù sao giữ lại nó cũng vô dụng. Hơn nữa, ai nói tôi sẽ cho không cậu? "Lăng Giai Tư hung dữ với cậu: "Là để cậu ở trong cửa hàng giúp tôi làm thêm một chút công việc, có biết không hả? ”
"Tôi..."
"Cất đi! "Lăng Giai Tư mạnh mẽ nhét điện thoại vào trong ngực cậu: "Đều là bạn bè, đừng khách khí với bổn tiểu thư”
Sau khi Ngu Niệm An bị ép nhận điện thoại, trong lòng cảm thấy cậu nợ đối phương, liền mỗi ngày chủ động mang bữa sáng cho Lăng Giai Tư. Cũng bởi vì điều này, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết.
Lăng Giai Tư tính cách sáng sủa hào phóng, ở chung với cô cũng ung dung thoải mái, cô khéo léo khiến Ngu Niệm An cũng một lần nữa trở nên hoạt bát hơn, nét tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều.
Cho đến đêm đó, Ngu Niệm An lại nhận được tin nhắn.
"Tôi đã về rồi’
Trái tim nhanh chóng trùng xuống, ý cười trên mặt Ngu Niệm An cũng dần dần biến mất, mắt thấy điện thoại lại tiếp tục nhảy ra mấy cái: "Tôi ở dưới lầu nhà cậu’
"Nhớ cậu rất nhiều. ’
"Xuống nhìn tôi một cái được không? ’
Ngu Niệm An mạnh mẽ kéo rèm cửa sổ lại, cũng không có nhìn ra ngoài.
Mười phút sau, từng tin nhắn điên cuồng dội tới, tất cả chỉ có ba từ: "Ra nhìn tôi’
Ngu Niệm An chặn số điện thoại của đối phương, tin nhắn oanh tạc rốt cục dừng lại.
*
Làm việc xong, Ngu Niệm An vừa bật điện thoại, điện thoại liền liên tục vang lên âm thanh nhắn tin điên cuồng.
Tất cả đều là những tin nhắn từ số lạ "Cậu rốt cuộc ở đâu chứ", "Tôi không tìm thấy cậu".
Ngu Niệm An tắt màn hình điện thoại, có chút phiền lòng.
Ngày đó Lăng Phong đứng dưới lầu nhà cậu một tiếng đồng hồ mới đi. Cậu sợ Lăng Phong đến nơi làm việc quấy rối, liền dứt khoát thu dọn đồ đạc, sau khi báo cho mẹ, chuyển vào ở trong ký túc xá nhân viên do chủ tiệm cung cấp, mấy ngày cũng không về nhà.
Mà mấy ngày nay, Lăng Phong giống như một tên điên, không ngừng điên cuồng nhắn tin gọi điện thoại cho cậu. Cậu vì muốn thoát khỏi bị Lăng Phong quấy rầy, dứt khoát tắt điện thoại.
Đột nhiên, điện thoại của mẹ gọi đến.
Ngu Niệm An vừa mới ấn nhắn, bên kia điện thoại liền bộc phát ra âm thanh mãnh liệt: "Cháu cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi! Mẹ cháu đang ở trong bệnh viện! " Trong điện thoại, giọng nói của bạn của mẹ vội vàng: "Niệm An! Điện thoại của cháu mấy ngày nay sao không liên lạc được?! Nhanh đến bệnh viện! Tình trạng của mẹ con trở nên tồi tệ hơn rồi! ”
Ngu Niệm An cảm thấy máu toàn thân đều ngưng lại