Bệnh Kiều Công Cường Bạo Tra Tấn Kiều Mềm Mỹ Nhân

Chương 7: Học sinh mới chuyển tới

"Cả lớp yên lặng, thầy giới thiệu cho mọi người một chút về bạn học mới của lớp chúng ta" Giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ tay, nhìn về phía nam sinh cao lớn ở cửa: "Vào đi em.”

Ngu Niệm An không ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn âm u, yên lặng nhìn chằm chằm quyển sách trong tay. Cậu nghe thấy trên bục giảng vang lên giọng nói thu hút linh động của nam sinh: "Xin chào mọi người, tôi là Tô Bẩm, sau này mong mọi người quan tâm chăm sóc nhiều.”

Giáo viên chủ nhiệm dẫn đầu vỗ tay: "Mọi người cùng nhau chào đón học sinh mới Tô Bẩm. ”

Trong lớp nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

"Tô Bẩm, em ngồi ở vị trí trống ở hàng thứ hai. Ngu Niệm An, em học giỏi, dẫn dắt bạn học mới. ”

Lúc này Ngu Niệm An mới ngẩng đầu lên, đối diện với nam sinh đang đứng trên bục giảng. Nam sinh tên Tô Bẩm kia môi hồng răng trắng, đẹp trai bức người, còn có một chút tà khí nói không nên lời, thuộc loại đứng trong đám người là luôn nổi bật bắt mắt. Thấy Ngu Niệm An nhìn qua, Tô Bẩm kéo kéo khóe miệng, đối với cậu vẫn lộ ra một nụ cười hiền lành.

Ở hàng cuối cùng của lớp có người mạnh mẽ đứng dậy: "Thưa thầy, em không đồng ý."

Nghe thấy giọng kia, Ngu Niệm An mạnh mẽ cúi đầu, theo bản năng nắm chặt bút trong tay.

Giáo viên chủ nhiệm thổi râu trừng mắt nói: "Nào đến lượt em có đồng ý hay không? Lăng Phong, ngồi xuống cho thầy”

"Không được, cậu ta không thể ngồi cùng bàn với Ngu Niệm An được”

Giáo viên chủ nhiệm quát lớn: "Ngồi xuống cho tôi! Miễn là em học tập chăm chỉ, thầy tất nhiên sẽ đưa em ngồi trở lại hàng đầu" Nói xong, chủ nhiệm lớp nhìn Ngu Niệm An một cái: "Ngu Niệm An, Lăng Phong, hai người các em đều đi ra đây, thầy tìm các em có việc cần nói. ”

Ngu Niệm An không nói gì, buông bút trong tay xuống, trầm mặc đi ra khỏi lớp.

Lăng Phong hơi dừng một chút, cũng đi theo ra ngoài.

Tô Bẩm ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh Ngu Niệm An, anh ta bộ dạng đẹp trai, trời sinh làm cho người ta có hảo cảm với anh ta. Lớp trưởng ngồi phía trước anh ta quay đầu lại mỉm cười: "Xin chào Tô Bẩm, mình là lớp trưởng, cậu có vấn đề gì cũng có thể hỏi mình hoặc các bạn học khác, chúng mình sẽ giúp cậu. ”

Tô Bẩm suy nghĩ một chút, nhướng mày hỏi: "Lớp trưởng, người vừa rồi vì sao không muốn để tôi ngồi ở đây thế? ”

"Ý cậu là Lăng Phong sao? Vị trí này của cậu trước vốn là của Lăng Phong, hai ngày trước thầy đột nhiên điều cậu ấy ra đằng sau ngồi ”

Tô Bẩm như có điều suy nghĩ gật gật đầu, không hỏi nữa.



Ngu Niệm An mặt mày lạnh tanh, đi theo phía sau chủ nhiệm. Cậu có thể cảm giác được ánh mắt Lăng Phong phía sau nhìn tới trên người mình, còn mang theo tính xâm lược nóng rực.

Giáo viên chủ nhiệm dừng bước, ánh mắt đảo qua hai người bọn họ, thở dài nói: "Các em còn trẻ, có chuyện gì không giải quyết được đây? ”

Tiếp theo, thầy lại hất cằm chỉ vào phòng hiệu trưởng bên cạnh, nói: "Ngu Niệm An, hiệu trưởng tìm em, em đi đi. ”

Vào phòng làm việc của hiệu trưởng, Ngu Niệm An nói một tiếng "Dạ hiệu trưởng" lại trầm mặc xuống.

Hiệu trưởng đang đứng bên cửa sổ, nghe thấy giọng của Ngu Niệm An, vẫy vẫy tay với cậu: "Lại đây. ”

Đợi đến khi Ngu Niệm An đi đến bên cạnh thầy, thầy liền chỉ vào sân thể dục mới được cải tạo ngoài cửa sổ hỏi: "Xem sân thể dục mới sửa của trường thế nào? ”

Ngu Niệm An nhìn về phía sơn mới sơn trên đường băng, thấp giọng trả lời: "... Sửa rất tốt ạ”

"Là bố Lăng Phong quyên góp tiền tu sửa”

Sống lưng Ngu Niệm An nhất thời trở nên cứng ngắc.

Ngón tay hiệu trưởng nhẹ nhàng gõ cửa kính, dừng một chút, ông lại chỉ về phía bên kia một tòa nhà còn đang cải tạo, nói: "Thư viện còn đang sửa chữa kia, cũng là bố của Lăng Phong quyên góp tiền sửa chữa. Và ông ấy còn hứa sẽ tặng 20.000 cuốn sách cho trường sau khi sửa chữa thư viện xong ”

Ngu Niệm An cảm thấy cổ họng giống như bị thứ gì đó hung hăng bóp chặt, hít thở không thông muốn chết, một câu cũng nói không nên lời.

"Chỉ là thư viện này hiện tại chỉ sửa được một nửa, bố cậu ấy bất cứ lúc nào có thể đổi ý rút vốn” Hiệu trưởng thở dài, ánh mắt nhìn đến cậu: "Niệm An, trò là một học sinh giỏi, cũng là một học sinh thông minh. Giờ quay lại lớp đi. ”

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Ngu Niệm An cảm thấy mình có chút đứng không vững.

Trong đầu hỗn loạn mê man mông lung vẫn vang lên cuộc nói chuyện hai ngày trước bố Lăng Phong nói với mình.