Bệnh Kiều Công Cường Bạo Tra Tấn Kiều Mềm Mỹ Nhân

Chương 4: Giam cầm

Trong đầu Ngu Niệm An vẫn mơ màng, trong đầu vô số ý nghĩ ngổn ngang. Chuyện Lăng Phong thích cậu vẫn khiến cậu quay cuồng chiếm đóng trong đầu cậu, làm ngu Niệm An không khỏi nhớ tới chuyện cũ.

Từ nhỏ cậu đã căm hặ đồng tính luyến ái —— gia đình vốn mỹ mãn của cậu, bị người cha đồng tính muốn tìm bình phong mà lừa dối kết hôn lại vô trách nhiệm hủy hoại tất cả.

Người cha đồng tính chết tiệt bỏ trốn với tất cả tài sản với người yêu của mình, chỉ để lại cho cậu và mẹ khoản vay với số tiền khổng lồ.

Mẹ cậu làm nhiều công việc cùng một lúc để trả nợ, nhưng không bao giờ nói với cậu về những khó khăn cuộc sống gì. Mẹ một mình che chắn những lời đồn đãi bên ngoài, dù là mệt mỏi cỡ nào, vẫn sẽ lộ ra nụ cười dịu dàng với cậu, vuốt đầu cậu muốn cậu học hành chăm chỉ.

Nhưng mẹ không biết, bởi vì tin đồn của cha mình, cậu thường bị mắc kẹt bởi tất cả các mối quan hệ đồng tính luyến ái. Sau khi cha rời đi, cậu không chỉ gặp được ông chú theo đuôi cậu có ý đồ da^ʍ ô cậu, cũng từng bắt gặp bạn nam trong lớp thể thao trộm vớ trắng và qυầи ɭóŧ của cậu, thậm chí bắt được có người lén liếʍ cốc nước của cậu, hoặc là có nam sinh lớp 12 tìm tới cửa, ép buộc cậu phải hôn môi với đối phương hoặc kết giao với họ.

Cậu không muốn kể những chuyện này cho mẹ, chỉ dùng nắm đấm phẫn nộ đối mặt với tất cả, người nào trong lòng bất chính cậu đều đánh chết, đánh đến bọn họ không dám tới gần cậu mới thôi.

Trong mắt cậu, những người đồng tính ghê tởm này xứng đáng chết.

Cậu chán ghét đồng tính luyến ái như thế, Lăng Phong rõ ràng là biết.

Trong đầu hỗn loạn, trong ý thức tối tăm mơ hồ, Ngu Niệm An dần dần tỉnh táo, cũng cảm giác được trên môi có một chút xúc cảm dính dính.

Hai má bị người nâng lên, có người đang ngậm môi cậu liếʍ liếʍ, ngoài ra, trên mặt hay cổ cũng có chút ẩm ướt khó hiểu.

Sau lưng và thắt lưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xa lạ, bả vai và hai cánh tay cũng được người tôi ôm chặt.

Ngu Niệm An cố sức mở mắt ra, thấy Lăng Phong gần trong gang tấc.

“!!! "Đồng tử Ngu Niệm An co rút lại, lập tức giãy dụa, lại phát hiện hai tay hai chân đều bị thứ gì đó trói lại, không thể động đậy.

Cảm giác được động tác giãy dụa của cậu, Lăng Phong dừng một chút, buông môi cậu ra, ngẩng đầu mỉm cười với cậu: "Cậu tỉnh rồi. ”

Lúc này Ngu Niệm An mới thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Hai người còn đang ở trong phòng ngủ của Lăng Phong, Lăng Phong ngồi ở trên giường, đang ôm chặt cậu vào trong ngực.

Sau ót Ngu Niệm An đau muốn chết, miệng mình cũng vừa sưng vừa đau, nghĩ đến vết đau ngoài miệng có thể là lúc mình hôn mê bị Lăng Phong hôn, cậu bỗng cảm thấy vừa phản cảm vừa hoang đường. Trừng mắt nhìn Lăng Phong, tức giận nói: "Trói tôi làm gì? Cởi trói cho tôi! ”

"Không muốn "Sau khi Lăng Phong dứt khoát từ chối cậu, rồi tiếp tục khom lưng xuống, dùng môi dán lên môi cậu, hôn rất nhiều lần.

Ngu Niệm An chưa bao giờ làm qua các loại hành vi này với đàn ông, trong lòng buồn nôn. Cậu nhíu mày quay đầu đi, môi Lăng Phong liền rơi xuống trên mặt cậu.

Lăng Phong cũng không tức giận, môi hôn lên mặt cậu, miệng nỉ non nói: "Kỳ lạ ha, hôn thế nào cũng không đủ. ”

Hành vi xuẩn ngốc này của Lăng Phong làm cho da đầu Ngu Niệm An tê dại, cậu kịch liệt giãy dụa, u ám nói: "Lăng Phong! Thả tôi ra! ”

"Shh" Lăng Phong hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn ửng lên chút đỏ bệnh trạng: "Niệm An, đừng lộn xộn. ”

Thân thể Ngu Niệm An nhất thời cứng ngắc, cậu được Lăng Phong ôm vào trong ngực, thắt lưng dán vào thân dưới Lăng Phong, lúc này cậu mới ý thức được thứ gì đó vẫn luôn cứng rắn đâm lên thắt lưng cậu là cái gì.

Ngu Niệm cảm giác cả người đều lạnh lẽo, cậu lạnh lùng nói: "Lăng Phong, cậu điên rồi sao? ”

"Đừng dùng vẻ mặt đó để nhìn tôi. "Ánh mắt Lăng Phong có chút ảm đạm, hắn dùng ngón tay vuốt ve đường cong đôi chân cứng rắn của Ngu Niệm An, tinh tế nhìn gương mặt mà hắn yêu sâu đậm, có chút tủi thân nói: "Cậu nhìn tôi như vậy, tôi rất buồn đó”

Ngu Niệm An nghiêng đầu tránh tay hắn, tức giận nói: "Tôi không thích đàn ông! ”

"Tôi biết” Lăng Phong nở nụ cười: "Tôi biết tôi là loại người cậu ghét nhất. Nhưng làm sao đây? Nghĩ đến việc đã mất đi cậu, tôi không thể khống chế được bản thân mình, sẽ phát điên mất”

Cánh tay Lăng Phong càng ôm càng chặt, siết đến Ngu Niệm An cực kỳ đau đớn. Giọng Lăng Phong còn kèm theo ý cười bệnh hoạn, ở bên tai cậu nỉ non nói: "Không bằng tôi xích cậu lại đi, như vậy cậu sẽ không thể rời khỏi tôi. ”