Nữ Vương Xuyên Vào Đồ Chơi Của Tôi

Chương 1: Từ nữ vương biến thành người máy tình thú

Lúc Thụy Á mở mắt ra, nàng phát hiện chính mình đang bị nhốt trong một cái hộp gỗ cao ngang đầu người. Sao lại thế này? Vừa nãy không phải nàng rời khỏi hội nghị thượng đỉnh về nhà sao, còn đang chuẩn bị lên giường nằm ngủ, sao nháy mắt đã di chuyển đến cái hộp này? Là ám sát? Hay là bắt cóc?

Thụy Á duỗi tay muốn đẩy cửa ra, lại nhận ra mình không thể động đậy.

Nàng bị đánh thuốc mê?

"Này! Có ai ở đây không?" Trong lòng Thụy Á tràn ngập hoảng hốt gấp gáp kêu gọi, nhưng lại không có thanh âm nào phát ra.

[Thế này không ổn rồi! Thân thể của mình rốt cuộc làm sao vậy! Nơi này rốt cuộc là nơi nào!]

Thụy Á thử mọi cách để phát ra động tĩnh trong hộp gỗ, hai giờ sau, cuối cùng nàng cũng vì mệt mỏi mà ngừng lại.

Đúng lúc này, Thụy Á nghe được tiếng trò chuyện truyền tới từ bên ngoài.

"Tiểu thư Vi Vi, người máy dạng nữ vương được ngài định chế đã được đưa đến." Nhân viên cửa hàng nói với cô bé xinh xắn lanh lợi đứng trước mắt. "Mời ngài đến xem qua."

Nhân viên vừa mở ra cửa tủ, Thụy Á cùng Vi Vi đứng ngoài ngăn tủ trong nháy mắt chạm mặt.

[Một đứa trẻ thật nhỏ.] Thụy Á nghĩ thầm. [Cô bé trước mắt nàng hẳn là người phương đông, so với chính mình lùn hơn nửa cái đầu, nhưng dung mạo lại không thể đánh giá thấp, làm người nổi tiếng diễn phim thần tượng chắc chắn không có vấn đề gì. Chẳng qua. . . Cô bé này vì sao lại muốn người máy định chế? Đặt ở trong nhà để cúng bái sao?]

Thụy Á vẫn đang hoang mang, giây tiếp theo nàng đã biết nguyên nhân vì sao.

"Công ty đã vô cùng cố gắng để thỏa mãn được nhu cầu của tiểu thư, âm thanh kêu giường của nữ vương đã được cài đặt nhiều hơn trăm loại." Nữ nhân viên vừa kiêu ngạo vừa chuyên nghiệp giới thiệu: "Ngài hiện tại có thể sờ thử bộ ngực của nữ vương, nghe thử qua thanh âm rêи ɾỉ yêu kiều của nàng ấy."

"Không, không cần!" Vi Vi nghe được lời này trong nháy mắt mặt đỏ tới tận cổ, trong lòng cô bỗng sóng gió nổi lên, [sao có thể nghe tiếng kêu đó ở trước mặt nhiều người như vậy? Trường hợp đó có bao nhiêu xấu hổ chứ. Hơn nữa. . . Nữ vương chắc chắn không hy vọng bản thân mình lại rêи ɾỉ trước những người xa lạ này]. Vi Vi cũng không dám khinh nhờn nữ vương Thụy Á.

? ? Trong đầu Thụy Á bị nhét đầy dấu chấm hỏi? [Excuse me? Mấy trăm loại tiếng kêu dâʍ đãиɠ? Sao nàng lại không biết mình có cái kỹ năng này? Mình bị biến thành người máy tìиɧ ɖu͙©? Chính là. . . Không phải nàng đã mệnh lệnh rõ ràng cấm toàn Liên Bang không được dùng chân dung của nàng để sắc tình hóa sao?].

[Những người này đang phạm pháp!] Thụy Á lạnh lùng nhìn chằm chằm Vi Vi, trong ánh mắt đều nổi lên hàn khí.

"Trên người nữ vương đang mặc đồ tác chiến nha ~"

"Hơn nữa. . . Miệng cùng da^ʍ huyệt của nữ vương đều có thể phân bố thể dịch ~"

"Tuyệt đối là bảo vật siêu cấp giá trị ~~" nhân viên nháy mắt với Vi Vi, làm biểu tình ‘ngài trúng lớn rồi’.

Mặt Vi Vi đỏ như cà chua chín rục, cô nhìn thân thể hoàn mỹ của nữ vương, tưởng tượng đến người máy tìиɧ ɖu͙© trước mắt thế nhưng lại có công năng da^ʍ mĩ sắc tình như vậy. Máu trong cơ thể cả người Vi Vi liền dồn dập hướng về phía dưới rốn ba tấc, cô nhanh chóng điều chỉnh hô hấp không cho chính mình để lộ ra sự khác thường nào.

Mà Thụy Á đang là người máy không thể động đậy, trong lòng nàng hận không thể dùng kiếm đâm hai người thành tổ ong, rồi sau đó mắng chửi ngập đầu đối với thi thể của cả hai. [Các người xong đời rồi! Chờ bổn nữ vương trở lại thân thể cũ, nhất định phải chém cái đầu trên cổ các người xuống! Cái cửa hàng này cũng phải bị điều tra!]

"Không biết tiểu thư Vi Vi có vừa lòng hay không?" Nhân viên lấy ra máy thu phí nhanh, ám chỉ Vi Vi nên trả tiền.

“Tôi, tôi rất vừa lòng! Dùng thẻ tín dụng chi trả có được không?" Trái tim Vi Vi nhảy lên bang bang, nhanh chóng dời đi tầm mắt dừng trên người nữ vương, nói với nhân viên cửa hàng.

"Chúng ta cung cấp giao hàng tận nhà ~~" Sau khi nhân viên cửa hàng thu phí thì cười tủm tỉm mà nói.

"Ừm. . . Tôi đã tự lái xe tới." Gương mặt Vi Vi hồng hồng, cô không muốn người khác chạm vào nữ vương, nhỡ đâu nhân viên giao hàng đυ.ng chạm vào người máy của cô thì biết phải làm sao?

Vi Vi nâng người máy Thụy Á như nâng thánh vật đặt vào phía sau xe hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn lái xe quay về nhà.

. . .

Thụy Á nằm ở hàng phía sau nhìn phong cảnh chung quanh biến hóa, cuối cùng đi đến một tiểu khu không biết tên, trong lòng bắt đầu bối rối.

Nhưng Thụy Á suy nghĩ lại.

[Không có vấn đề gì, cho dù mình biến thành người máy tìиɧ ɖu͙©, một cô bé gầy yếu như Vi Vi thì có thể làm gì với nàng chứ?]