"Làm phiền cô, Úc tiểu thư."
Tô Mặc Ngôn thúc giục Minh Thừa đi lên lầu.
Nhìn thấy Úc Dao, cái đầu "Choáng váng" cũng khá hơn nhiều.
"Chị chờ em lâu chưa?"
"Vừa xuống tới."
Vừa nói Tô Mặc Ngôn vừa khoác lấy tay Úc Dao.
Các nàng lại thân mật giống như lúc trước.
Tô Mặc Ngôn còn lo lắng Úc Dao sẽ né tránh, cũng may là không có.
Vì lấy lí do lái xe, cho nên Úc Dao không uống rượu, bình thường trừ phi là mối quan hệ xã giao trong công việc, cô không cách nào từ chối, mới miễn cưỡng uống một chút. Không giống Tô Mặc Ngôn, uống không biết điểm dừng.
Vừa lên xe, Tô Mặc Ngôn liền cảm thấy có chút không đúng.
Từ tối hôm qua nàng đã không ăn gì, bụng rỗng cả ngày, tối hôm nay lại uống không ít rượu vang, đột nhiên dạ dày khó chịu.
Úc Dao chưa lái xe, phát giác Tô Mặc Ngôn không ổn, tay trái ép dạ dày, nhíu mày.
"Không thoải mái sao?"
"Đói a, cả ngày nay không ăn gì..."
Tô Mặc Ngôn nói như vậy, là muốn bán thêm chút đáng thương.
"Cả ngày không ăn gì? Sao lúc nãy không ăn..." Úc Dao vịn tay lái, thật hết nỏi nổi, trẻ con đói bụng còn biết tìm đồ ăn, mà nàng lại nhịn đói cả ngày: "Xuống xe, tìm cái gì ăn một chút."
"Không sao." Tô Mặc Ngôn lắc đầu, cho dù đói, cũng không thể ăn đại. So với ăn những thứ khác, nàng muốn ăn đồ ăn Úc Dao làm: "Đi về, chị nấu cho em ăn là được."
Nàng muốn ăn đồ ăn Úc Dao nấu, cho dù chỉ là một bát mì.
Tuần này không được ăn chực, Tô Mặc Ngôn rất nhớ.
"Vậy cũng phải ăn chút gì lót dạ trước." Úc Dao đẩy cửa xuống xe, đoạn đường về đến nhà không ngắn, nếu Tô Mặc Ngôn không ăn chút gì, sẽ càng khó chịu.
"Đi thôi." Úc Dao kéo cửa cho Tô Mặc Ngôn.
"Ân." Tô Mặc Ngôn xuống xe, hưởng thụ cảm giác được Úc Dao quan tâm, nhìn qua bóng lưng của cô, ôm hi vọng xa vời hai người có thể phát triển thêm một bước, cho dù biết rõ hiện thực.
Cảm giác yêu thích mà phải giấu diếm trong lòng rất không dễ chịu, có điều chỉ cần ở bên cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn liền cảm thấy vui vẻ.
"Mua ít bánh dứa là được." Tô Mặc Ngôn còn muốn chừa bụng để về ăn cơm Úc Dao nấu.
Kết quả, Úc Dao đưa nàng đến quán mì, còn gọi cho nàng một tô lớn.
Tô Mặc Ngôn gắp mì, cười bất đắc dĩ, khẳng định Úc Dao không biết, không phải nàng thích ăn cơm nhà, mà là nàng thích ăn đồ Úc Dao làm mà thôi.
Úc Dao không ăn, ngồi phía đối diện, nhìn nàng.
Nuốt nửa bát mì vào bụng, dạ dày được lấp đầy, Tô Mặc Ngôn buông đũa.
"Sao không ăn nữa?"
"Em no rồi..." Dạ dày Tô Mặc Ngôn vốn nhỏ, không ăn được quá nhiều.
Úc Dao nhìn trong tô vẫn còn một nửa: "Ăn từ từ thôi, tôi chờ em."
"Em no rồi thật mà."
"Lúc trước em không ăn ít như vậy." Úc Dao còn nhớ, cô nấu mì cho nàng, còn nhiều hơn chỗ này, mà nàng ăn không chừa một sợi.
"Bởi vì là chị nấu..." Cho nên mới ăn sạch sẽ, Tô Mặc Ngôn chưa nói xong, lấy khăn lau miệng.
Úc Dao cúi thấp đầu, tự đoán được nửa câu sau là gì.
Hai người quay về chung cư, đã qua 0 giờ.
Trong nhà lộn xộn như cũ, gạt tàn trên bàn chất đầy mẩu thuốc lá, nửa ly rượu vẫn chưa uống xong.
Tối hôm qua Tô Mặc Ngôn ngồi trên sa lon đến hai giờ sáng.
Rốt cuộc bây giờ mới cảm thấy bình tĩnh.
Nàng tắm rửa xong, thay một bộ váy ngủ lụa mỏng, cầm xấp ảnh trên đầu giường lên.
Hai mươi mấy tấm, đều là Úc Dao, nàng vẫn chưa đưa cho cô.
Mà giờ này, có lẽ Úc Dao đã ngủ.
Ban ngày Tô Mặc Ngôn ngủ quá nhiều, lúc này tỉnh như sáo.
"Soạt" Tô Mặc Ngôn đẩy cửa sổ sát đất, cầm một lon bia, đi đến ban công.
Ghé vào ban công nhìn xuống, cây trồng được chung cư chăm sóc rất tốt, hoàn cảnh ưu mỹ, không có lấy một điểm tạp âm.
Tô Mặc Ngôn uống bia, nhìn qua phòng Úc Dao, đèn vẫn sáng, cô vẫn chưa ngủ.
Lại "Soạt" một tiếng, Úc Dao đẩy cửa ban công, bắt gặp Tô Mặc Ngôn đang buống bia ở bên kia.
Hai cái ban công cách nhau không xa không gần, khoảng hơn một mét, các nàng nhìn đối phương.
Úc Dao cũng mất ngủ, muốn ra hóng gió.
"Chị còn chưa ngủ?" Tô Mặc Ngôn đổi hướng nằm sấp, nói chuyện với Úc Dao.
Còn tưởng cán bộ kỳ cựu nhất định sẽ không thức đêm.
Ngược lại, Úc Dao thường xuyên mất ngủ, sau khi đi làm không lâu thì bắt đầu như vậy.
Úc Dao rất hiếu thắng, không chấp nhận yếu thế trước mặt người khác, đừng chỉ nhìn cô ở công ty đảm đương mọi việc thuận lợi, thật ra cũng là gánh lấy áp lực từng bước đi tới, ăn qua nhiêu cay đắng cực khổ, chỉ cô mới là người biết rõ nhất.
Không có gia thế không có bối cảnh, không muốn thuận theo quy tắc ngầm, hoàn toàn dựa vào chính mình, để có được sự nghiệp như ngày hôm nay, hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
"Một lát nữa sẽ ngủ." Úc Dao cũng mặc đồ ngủ, nhìn Tô Mặc Ngôn, nói: "Ít uống rượu một chút."
"Úc tổng." Tô Mặc Ngôn sờ sờ lon bia trong tay: "Chờ em một chút, em có cái này cho chị."
Úc Dao vừa định hỏi cái gì, Tô Mặc Ngôn đã đi vào phòng.
Hai phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Là Tô Mặc Ngôn, Úc Dao mở cửa cho nàng: "Còn chưa ngủ?"
"Có cái này cho chị." Tô Mặc Ngôn đứng ở cửa ra vào cười cười, trong tay nâng hai cái hộp, một lớn một nhỏ.
"Vào nhà trước đã." Úc Dao thoáng nhìn gương mặt kia, vốn rất xinh đẹp, cười lên rồi lại cảnh đẹp ý vui.
Mà dáng vẻ Úc Dao mặc đồ ngủ cũng khiến Tô Mặc Ngôn động tâm.
Hai người làm như tuỳ ý nhìn đối phương nhiều một chút, thật ra tâm tư có chút khác.
"Ân." Tô Mặc Ngôn mặc trên người bộ váy ngủ bằng lụa xẻ ngực, trước khi đi qua, nàng tiện tay khoác lên một cái áo sơ mi mỏng bên ngoài, mới không để đối phương "Mặt đỏ tim run".
"Tất cả đều ở đây." Tô Mặc Ngôn đặt cái hộp lớn hơn trên ghế sa lon, bên trong đều là bảo bối trong lòng nàng, lúc này thật sự hạ quyết tâm, Tô Mặc Ngôn khẽ cắn môi: "Tuỳ chị xử trí."
Một hộp lớn như thế giá trị không thấp.
Úc Dao vừa nhìn, trong hộp đều là thuốc lá, đủ loại từ khắp các quốc gia.
Tuổi không lớn, mà nghiện thuốc lại không nhỏ.
Úc Dao giữ thuốc lá cho Tô Mặc Ngôn, như vậy cũng tốt, mặc kệ có thể bỏ hay không, chí ít cũng có thể khắc phục, bớt hút hơn bình thường một chút.
"Kể từ hôm nay trở đi, ba tháng tới em sẽ không hút thuốc, chị sẽ cùng em đi tới bờ biển." Tô Mặc Ngôn nhớ rõ Úc Dao đã nói như vậy.
"Mục đích là bỏ thuốc, không phải ba tháng không hút." Thái độ của Úc tổng thật đoan chính.
"Bỏ, em sẽ bỏ." Tô Mặc Ngôn gật đầu liên tục, trong lòng còn có chút không thoả mãn: "Nếu như em bỏ được, có phải sẽ có thưởng không?"
Còn mặt dày muốn nhận thưởng, Úc Dao hỏi lại: "Chẳng lẽ em cai thuốc là vì tôi sao?"
Úc Dao nói trúng tim đen.
Tô Mặc Ngôn thầm nghĩ, có thể không phải vì chị sao.
Nếu như không phải Úc Dao nói không thích, Tô Mặc Ngôn sẽ không hạ được quyết tâm lớn như vậy, tự nguyện đem toàn bộ gia sản của mình giao ra, mặc cho Úc Dao xử trí.
Hút thuốc có hại cho sức khoẻ thì sao? Nàng không sợ chết.
Bởi vì Tô Mặc Ngôn nghĩ như vậy, nên càng hút càng nhiều.
Tính cách nàng bướng bỉnh, ngoại trừ mẹ ra, thì không ai quản được.
Nhưng bây giờ rốt cuộc đã xuất hiện người có thể quản được Tô tiểu thư.
"Cái này..." Tô Mặc Ngôn nâng cái hộp nhỏ lên, kín đáo đưa cho Úc Dao: "Cho chị."
Là một hộp quà, Úc Dao nghi hoặc mở ra, bên trong là hình của cô, hơn nữa không ít.
"Em sửa hình xong rồi mới rửa ra." Tô Mặc Ngôn di chuyển thân mình ngồi đến bên cạnh Úc Dao, vụиɠ ŧяộʍ nhìn phản ứng trên mặt cô, kết quả vẫn như cũ, không biểu lộ bất cứ thứ gì. Tô Mặc Ngôn rất để ý cái nhìn của Úc Dao:...Nếu chị không thích, lần sau em sẽ chụp cho chị cái khác."
"Không có." Úc Dao xem từng tấm ảnh, cô không hiểu về chụp ảnh chuyên nghiệp, nhưng rõ ràng tính thẩm mỹ trong bức ảnh không thấp. So với việc tiếp xúc thương vụ, Tô Mặc Ngôn thích hợp với máy ảnh hơn, tự do không trói buộc, rất hợp với tính cách của nàng.
"Thích không?" Tô Mặc Ngôn ghé đầu hỏi Úc Dao.
Được khách hàng công nhận, là một chuyện rất hạnh phúc.
"Chị có thích không a?" Tô Mặc Ngôn quấn lấy Úc Dao, muốn nghe chính miệng Úc Dao nói "Thích".
Úc dao bị nàng huyên náo, không còn cách nào khác, bất đắc dĩ: "Thích."
Có điều trong lòng Úc tổng thật sự rất thích.
Một tấm hình rơi trên sàn nhà, Tô Mặc Ngôn xoay người nhặt lại.
Vừa vặn Úc Dao nhìn thấy "Xuân quang chợt hiện".
Áo sơ mi trượt xuống vai trái, Tô Mặc Ngôn khẽ cong eo, đường nét uyển chuyển trước ngực phơi bày rõ ràng.
Úc Dao mặc quần áo tương đối bảo thủ, bình thường đi làm đều ăn mặc thiên về quần áo chính thống, rất ít người đứng trước mặt cô ăn mặc thành hình dạng này. Úc Dao nhìn thấy, quay đầu, ánh mắt trốn tránh.
Cho nên, không thể phủ nhận cô có cảm giác với nữ nhân.
Úc Dao từng hẹn hò với một người bạn gái, cô cho rằng đó chỉ là ngoại lệ, không cảm thấy bản thân sẽ vì thế mà bắt đầu yêu thích nữ nhân.
Mãi đến khi Tô Mặc Ngôn xuất hiện, ngày đó ở văn phòng, Tô Mặc Ngôn ôm cô, ép cô trên bàn làm việc, lại vô tình khơi gợi nội tâm ngo ngoe muốn động.
Về sau các nàng uống say, Tô Mặc Ngôn ôm cô, không cẩn thận hôn cô.
Úc Dao bắt đầu kìm lòng không đặng, hôn nàng, cho dù khả năng làm chủ bản thân mạnh hơn người, cũng sẽ có thời điểm không thể khắc chế, lúc đó chính là như vậy.
Đã rất lâu không có loại cảm giác kíc/h thích như vậy, nếu như đêm đó Tô Mặc Ngôn to gan làm ra cử động lớn hơn, Úc Dao không dám hứa chắc, giữa hai người sẽ không phát sinh chuyện gì.
Úc Dao cảm thấy may mắn, bởi vì hôm đó không phát sinh chuyện gì khác.
"Nếu chị thích, lần sau em sẽ lại chụp cho chị." Tô Mặc Ngôn nâng người lên, thuận tay kéo áo sơ mi của mình, nói chuyện với Úc Dao.
Mặc kệ có thích hay không, nàng đều sẽ chụp, đây là tư duy của Tô Mặc Ngôn.
"Úc tổng?" Rất khó để thấy Úc Dao thất thần.
"Chuyện gì?"
"Cuối tuần sau có thời gian không? Em muốn dẫn Tiểu Hoa đi viện Hải Dương." Tiểu Hoa muốn tận mắt thấy biển, tạm thời Tô Mặc Ngôn không thể đáp ứng, nhưng có thể đi tới công viên Hải Dương một chuyến: "Chị đi không?"
"Viện Hải Dương?"
"Tiểu Hoa muốn chị đi cùng, con bé đã nhắc với em rất nhiều lần."
Tô Mặc Ngôn nói lời trái lương tâm, rõ ràng chính nàng muốn, lại bày lí do, bất quá Tiểu Hoa sẽ rất vui nếu Úc Dao đi cùng.
"Được." Úc Dao đồng ý.
"Quyết định như vậy." Tô Mặc Ngôn đứng dậy, nàng cũng không có ý định quấy rầy Úc Dao quá lâu, không muốn làm ảnh hưởng giấc ngủ của cán bộ kỳ cựu: "Em về đây, chị ngủ sớm một chút."
Úc Dao đưa Tô Mặc Ngôn tới cửa, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Âm thanh ôn nhu như thế, nội tâm Tô tiểu thư mềm nhũn: "Ngủ ngon."
Tô Mặc Ngôn trở về cái giường của mình, uống thuốc ngủ, lật qua lật lại vẫn không yên.
Nàng và Úc Dao có khả năng không?
Mặc dù Úc Dao đối với nàng rất tốt, nhưng giữa các nàng có một giải phân cách, một khi nàng vượt qua, Úc Dao nhất định sẽ không do dự đẩy nàng ra.
Tô Mặc Ngôn lại thêm phiền não, nàng thở dài nhìn chằm chằm đèn treo trần nhà, làm thế nào Úc Dao mới không đẩy nàng ra đây?
Ở bên cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn vẫn giống như trước thích dính vào cô, chỉ khác là bản chất đã thay đổi.
Có lẽ yêu thích nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần không đi quá giới hạn, thì có thể lấy bề ngoài thuần khiết hữu nghị nguỵ trang, không hề có ý mập mờ. Tô Mặc Ngôn cảm thấy, như vậy là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu.
Yêu đơn phương quả thật rất khổ, ngẫu nhiên có chút ngọt, nhưng nói cho cùng vẫn là khổ sở.
"Tô tỷ tỷ muốn mời bé ăn cơm a?" Bạc An Kỳ nhận điện thoại trêu đùa: "Hai ngày tới bé không ở trong thành phố, về rồi hẵng nói."
"Chụp ảnh sao?"
"Đúng vậy a, mệt chết mình rồi."
"Đừng thức đêm nhiều quá, ngủ sớm một chút."
"Tô Mặc Ngôn, cậu còn dặn dò mình cái này? Có chuyện gì thì nói thẳng a, đáng sợ."
"Cảm thấy nhàm chán, muốn tìm cậu nói chuyện."
"Mình có thể tưởng tượng được cậu có bao nhiêu nhàm chán."
Nói chuyện tào lao trong chốc lát, Tô Mặc Ngôn mới "Hững hờ" vào chủ đề chính: "An, khi đó cậu chấp nhận Trình tổng thế nào?"
Trước khi gặp gỡ Trình Ngữ Tễ, Bạc An Kỳ cũng là "Gái thẳng luyện bằng sắt", kết quả không tới ngày thứ hai đã bị uốn cong.
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Hiếu kì."
Bạc Tam nhi trả lời rất thô thiển: "Lăn lộn trên giường hai lần liền dính, cũng đâu phải cậu không biết."
"..."
Tô Mặc Ngôn đỡ trán, quả nhiên không thể nhận được kinh nghiệm bổ ích gì từ Bạc An Kỳ.
Hơn nữa, Úc Dao và Bạc An Kỳ làm gì có chỗ nào giống nhau.
Ở phương diện này, Bạc An Kỳ rất mẫn cảm, đột nhiên Tô Mặc Ngôn hỏi như vậy, nhất định là có biến.
"Sao vậy? Có nữ nhân theo đuổi cậu?"
Tô Mặc Ngôn: "Không phải."
"Vậy có nghĩa là cậu muốn theo đuổi nữ nhân!!" Bạc An Kỳ thông minh đột xuất.