Có thể là do eo bị thương, cảm thấy khó chịu sau khi nằm trong một thời gian dài.
Hứa Diên vẫy tay ra hiệu, ý bảo Tống Lê có thể tới, nói với người trên giường bệnh: “Anh ba, tới giò kiểm tra rồi, em gái bác sĩ đã ở chỗ này đợi nửa ngày rồi.”
“Người còn chưa tới?” Thịnh Mục Từ sốt ruột hỏi.
Hứa Diên biết anh đang ám chỉ bác sĩ tư nhân ở Bắc Kinh: “Không, bị trì hoãn tại sân bay quy mô lớn của thủ đô, có lẽ phải mất cả buổi sáng, hay để bác sĩ ở đây kiểm tra trước đi.”
Thịnh Mục Từ không đồng ý cũng không từ chối, nhắm mắt lại và ngủ thϊếp đi.
Tống Lê đứng ở đầu giường bên kia nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông.
Cô không đoán ra được thái độ mập mờ của anh, Tống Lê theo quy củ nói: “Tình huống của Thịnh tiên sinh tôi đã cùng với chủ nhiệm Lý trao đổi qua, khớp vai phải và cột sống thắt lưng bị gãy, mức độ chèn ép không lớn, các dây thần kinh và tủy sống không bị tổn thương, có thể hồi phục hoàn toàn, không cần lo lắng."
“À, vậy có cần phẫu thuật không?” Hứa Diên hợp tác hỏi.
“Điều trị bình thường là được.” Tống Lê kiên nhẫn nói: “Nhưng phải nằm viện một tháng để hồi phục, sau đó sẽ quan sát sau.”
“Phải nằm một thời gian dài như vậy sao?”
"Đúng vậy, thông thường để xương cốt khôi phục lại như cũ cần thời gian sáu đến tám tháng, ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng động tác càng ít càng tốt."
Hứa Diên nhìn đôi môi đang đóng mở của Tống Lê, bị đắm chìm trong giọng nói tuyệt vời của cô, chậm rãi thất thần, giống như đang nghe một bài hát chúc ngủ ngon, mềm mại đến mức tâm hồn cậu ta bồng bềnh như một chiếc lông vũ.
“...Eo của anh ba tôi vẫn còn đau, bác sĩ Tống xem một chút, có nghiêm trọng không?” Hứa Diên đánh mất lý trí, liều chết vén áo ngủ của người nào đó lên, chỉ vì muốn nghe giọng nói của cô thêm một chút.
Băng vải được quấn nhiều lần quanh eo và cơ bụng vạm vỡ của người đàn ông.
Bỗng nhiên Tống Lê nhớ đến lời nói tối hôm qua của Tô Đường Niên, rằng ngoại hình và dáng người của tam thiếu gia nhà họ Thịnh được đồn đại là rất tuyệt vời.
Bây giờ cô đã xác nhận bằng chính đôi mắt của mình.
Tống Lê làm ra vẻ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác: “Mỗi ngày đúng giờ y tá sẽ thay băng, không sao cả, chú ý nghỉ ngơi một chút.”
Một người đàn ông để lộ thân trên của một người đàn ông khác để buộc cô nhìn thấy, cảnh tượng này thực sự có chút kỳ quái.
Đáng tiếc Hứa Diên lại không nghe thấy tiếng lòng của cô, tiếp tục hỏi: “Vậy xương cốt bị thương ở chỗ nào?”
Tống Lê chỉ cho cậu ta bản báo cáo.
Nhưng mà câu hỏi của cậu ta là vô tận, không biết liệu cậu ta có quá quan tâm đến tình trạng của anh ba mình hay không, vì khao khát kiến thức hay chỉ đơn giản là nhàn rỗi.
Khi cậu ta bày tỏ sự nghi ngờ một lần nữa, Tống Lê nhìn xung quanh và bình tĩnh chuyển chủ đề: "Y tá không mang băng bảo vệ thắt lưng sao?"
Biểu cảm của Hứa Diên ngay lập tức trở nên trống rỗng.
“Nếu không thể rời giường, nhất định phải mang.” Tống Lê không nghĩ ngợi nhiều, sờ sau thắt lưng của Thịnh Mục Từ: “Để tôi nhìn xem, loại nào phù hợp để hỗ trợ thắt lưng và nẹp cố định?”
Suy nghĩ đến đeo nẹp eo có khả năng sẽ làm đau chỗ bị thương tại thắt lưng của anh, Tống Lê đang muốn xác định vị trí vết thương, ngón tay cái xuyên qua lớp vải gạc vừa chạm đến eo, người trên giường đột nhiên rít lên một tiếng.
Tống Lê đột nhiên sững người.
Cô, cô,...Mạnh tay rồi sao?
Con sư tử trong giấc mơ đêm qua của cô gầm lên một tiếng, Tống Lê khóc không ra nước mắt, nghĩ mình sắp bị nuốt chửng thành máu tươi? Hay cỏ trên mộ phần của cô sắp bắt đầu mọc dài rồi?
Người đàn ông phát ra một tiếng rên nhỏ khi thở ra, cơ bắp của anh ta siết chặt lại, như thể đang chịu đựng một cơn đau dữ dội.
Cái trán áp vào gối một lúc.
Giọng nói của Thịnh Mục Từ khàn khàn, vừa nói vừa ngẩng đầu.
“...Đừng tùy tiện véo eo đàn ông như vậy chứ, em gái.”
Anh buồn bực mà kéo dài âm cuối, sự kiên nhẫn hầu như đã không còn, trong giọng nói lôi cuốn mang theo một tia hung ác.
Tống Lê vẫn ở tư thế cúi người như lúc trước, hai tay vẫn giữ chặt dưới eo anh, theo động tác quay đầu của anh, cô không dám cử động.
Khi anh quay mặt đi, bốn mắt chạm vào nhau.
Tống Lê không kịp đề phòng va phải đôi mắt đào hoa kia, cô nín thở nhìn ánh sáng vỡ vụn như lá vàng, nhảy vào trong con ngươi đen như mực của anh.
Như bị tiêm thuốc tỉnh rượu, cô lập tức lui về phía sau nửa bước.
Người đàn ông tóc ngắn hơi lộn xộn, hai bên tán loạn mấy sợi, tùy ý quét qua lông mày. Hình dung về vẻ đẹp trai và hoang dã dường như không toàn diện, lông mày của anh sâu và cứng rắn, trong xương cốt lộ ra sự cao quý và phù phiếm của một vị vua sư tử, trong mắt anh có sự thiếu kiên nhẫn và cảm xúc lạnh nhạt, như thể anh ta từ chối tất cả chúng sinh xa hàng ngàn dặm.
Nhưng ngũ quan của anh cũng không phải rất nghiêm túc và đứng đắn, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên, giống như đang vô tình câu dẫn ai đó.
Nhìn nhau, trong đầu Tống Lê bỗng nhớ lại, góc nghiêng của người kia rất nhiều năm về trước.
Sau một lúc, Tống Lê định thần lại và phát hiện ra Hứa Diên không biết từ lúc nào đã buông áo ngủ của người nọ xuống, lẳng lặng lùi lại phía sau, thành thật giống như là bị phạt đứng.
Quả thực là chỉ lo thân mình tai vạ ập đến cũng không biết!
Tống Lê chửi thầm, làm ra vẻ vô tội ngây thở liếʍ đôi môi hồng nhạt của mình.
Nhưng suy cho cùng cũng là lỗi của cô, sau khi hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng sau cặp kính gọng vàng của Tống Lê chân thành nhìn sang: “Tôi sợ anh đeo nẹp eo không thoải mái…đã làm đau anh, tôi thực sự xin lỗi.”
Thịnh Mục Từ không để ý lắm lời cô nói, ánh mắt dừng lại ở nốt ruồi nhỏ trên mũi cô, không phát hiện ra mà thất thần một lát.
Anh từ từ điều chỉnh tư thế nằm, nằm ngửa xoay người.
Tống Lê theo thói quen cúi người giúp anh sửa cái gối, để tựa vào sau đầu.
Ngay khi cô cúi xuống, tất cả những gì Thịnh Mục Từ có thể nhìn thấy là bảng tên được ghim trên ngực áo blouse trắng.
Bệnh viện Trung ương số 2 Nam Nghi.
Bác sĩ điều trị.
Tống Lê.
Tống Lê thẳng lưng, lo lắng áy náy, nhẹ giọng nói: "Tôi đi gọi y tá đến kiểm tra vết thương có hở không, được không?"
Thịnh Mục Từ không trả lời, dựa vào gối, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em đã từng đến Bắc Kinh chưa?” Anh đột nhiên hỏi.