“Không có kinh nghiệm rất dễ bị thiệt thòi, đợi mọi chuyện ổn thỏa, cậu tốt nhất nên tìm một người cố vấn tâm lý, hướng dẫn về vấn đề tình cảm.” Tô Đường Niên nói, nháy mắt với cô: “Tớ tình cờ biết được một người, giới thiệu wechat cho cậu nhé? Một em trai soái ca!”
Chuyện này không cần thiết.
Tống Lê cong hai con mắt nai, cười lại với cô ấy “Cho cậu ánh mắt chính mình trải nghiệm.”
Hai người trò chuyện cho tới trời nam đất bắc, tâm trạng của Tống Lê mới tốt lên một chút.
Truyền xong một bình dịch, hai người họ vừa rời khỏi khoa cấp cứu thì một chiếc xe cứu thương đã hú còi inh ỏi chạy về, rất nhiều nhân viên của bệnh viện đã tập trung xung quanh lối ra vào, gây náo loạn không nhỏ.
Có vẻ như đó là một tai nạn xe ô tô.
Các cô không ở lại mà cùng nhau rời khỏi tòa nhà khám bệnh.
Vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy những tấm biểu ngữ màu đỏ treo bên ngoài khu phức hợp của bệnh viện, tung bay trong gió đêm, một cảnh tượng thật ngoạn mục.
[Kiên quyết chống tư nhân hóa và tái cơ cấu ba bệnh viện công hàng đầu]
[Cực lực lên án Tập đoàn Thịnh thị vì xâm phạm tài sản nhà nước]
[Các nhà tư bản hãy rời khỏi bệnh viện số 2 Nam Nghi]
Khoan đã, các từ ngữ của biêu ngữ.
Tô Đường Niên vươn cổ nhìn xem, không thể tin nói: "Bệnh viện của cậu thật ồn ào."
“Bọn tư bản đầy rẫy những suy nghĩ xấu xa, chỉ muốn bóp chết người dân.” Tống Lê cũng không ngẩng đầu xem, đi về phía bãi đậu xe.
Tô Đường Niên đi theo cô: “Trên mạng đều nói Thịnh thị quá cứng rắn, chuyện mua lại bệnh viện số 2 cũng không ngừng, cuộc biểu tình này có tác dụng không?”
Tống Lê nhún vai: “Trước mắt thì không.”
Có lẽ đối phương căn bản không có ý định để ý đến, dù sao lãnh đạo bệnh viện cũng không có lên tiếng, cũng là bác sĩ cùng y tá tùy ý treo biểu ngữ, ném đá xuống ao cạn, thế nào nó có thể khuấy động nước.
“Thịnh gia ở Bắc Kinh, trong triều đại Minh Thanh lúc ấy họ là những gia tộc trâm anh thế phiệt, sau đó lại gia nhập quân sự. Họ là những gia tộc đầu tiên coi trọng sự phát triển của công nghiệp vào cuối thế kỷ 19. Tình hình này đúng là thương thiên!” Tô Đường Niên bại lộ bản tính của một người thích ăn dưa, thở dài than thở.
Cô ấy hỏi: “Hai ngày trước cậu có xem hot search không?”
Tống Lê đút tay vào ống tay áo: “Cậu nói cái nào? Say rượu biểu diễn nghệ thuật? Hay người đàn ông lấy trộm điện thoại trốn trên ban công xem Douyin* rồi cười quá to và bị phát hiện?”
(*) Là TikTok đó mọi người
Tô Đường Niên: "..."
Tô Đường Niên không thể tin được: “Tam gia của nhà họ Thịnh đã tự mình tới Nam Nghi đó, tin tức nóng hổi như vậy mà cậu cũng không xem sao?”
“Ai cơ?” Tống Lê bắt gặp ánh mắt của cô ấy.
“Thịnh Mục Từ đó!” Tô Đường Niên thấp giọng nói ra cái tên này: “Một người xuất thân từ học viện quân sự, xuất ngũ làm sĩ quan, về nước thừa kế gia tài hàng tỷ đô la, trên mạng không có ảnh chụp, nghe nói giá trị nhan sắc và dáng người của anh ta, đến Lưu Sở Ngọc* thấy cũng muốn bật nắp nhảy ra khỏi quan tài vui vẻ một hồi!”
(*)Lưu Sở Ngọc (chữ Hán: 劉楚玉; ? – 2 tháng 1, 466), còn được biết đến qua phong hiệu Sơn Âm công chúa (山陰公主), là một công chúa của triều đại Lưu Tống, con gái của Lưu Tống Hiếu Vũ Đế Lưu Tuấn và là chị ruột của Phế đế Lưu Tử Nghiệp.
Bà là một công chúa nổi tiếng xinh đẹp nhất trong các con gái của Hiếu Vũ Đế, trong lịch sử cùng đương thời nổi tiếng dâʍ ɭσạи do được em trai Lưu Tử Nghiệp cung phụng bằng cách dâng hơn 30 sủng nam, hưởng thụ thú vui du͙© vọиɠ. Bằng tác động lên Hoàng đế, từ đó Lưu Sở Ngọc cũng ảnh hưởng rất nhiều đến triều chính Lưu Tống lúc bấy giờ. Về sau, bà bị ép tự sát trong vụ chính biến cung đình phế truất Lưu Tử Nghiệp.
“...’ Cách hình dung này cũng lố quá rồi đó.
“Nghĩ lại, anh ta chắc là nhị thế tổ.”
“...?”
“Dùng motip Mary Sue của truyện ngôn tình cán bộ cấp cao mà nói, anh ta chính là Thái tử gia chính thống của Bắc Kinh, tại sao cậu lại có thể lạnh lùng như vậy.” Tô Đường Niên cúi nửa người xuống, cố gắng tìm ra sự giả dối từ vẻ mặt của cô.
Nhưng Tống Lê lại nhìn con đường mờ mịt phía trước, bước đi đều đều, không buồn cũng không vui.
Vừa nghe thấy hai chữ "Bắc Kinh", trong chốc lát, sắc mặt của cô liền thay đổi không thể nhận ra.
“Cậu cho rằng, anh ta khẳng định là muốn nhúng tay vào chuyện của bệnh viện.” Một lúc sau, Tống Lê mới nghiêm túc phân tích tình huống: “Bỏ bốn lên năm, cũng xem như là đối thủ một mất một còn a.”
Tô Đường Niên ngẩn ngơ.
Đúng nhỉ.
Cô ấy dựng ngón tay cái: “Nhân gian thanh tỉnh, thờ ở với nam sắc trước mắt, cậu được Tế Điên khai sáng từ khi nào vậy?”
Tống Lê cười liếc xéo cô ấy một cái, lại nhìn con đường xám xịt đằng trước, thanh âm có chút trống rỗng, phiêu tán trong gió đêm.
“Cậu nói bọn họ là con cưng của trời, từ nhỏ đã ngồi trên một đống vàng bạc, sống cuộc sống không cần lo nghĩ chuyện gì, đến cái bằng MBA là gì chắc anh ta cũng chẳng biết mà trở về hưởng phúc với cái chức lãnh đạo, vậy mà thực sự xuất thân từ học viện quân sự, âm mưu gì đây chứ?”
“Cậu nói như vậy hình như có chút kỳ quái.” Những lời này làm Tô Đường Niên lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, cô ấy chợt hiểu ra, đυ.ng vào cánh tay Tống Lê, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Nghe nói mẹ của Thịnh Mục Từ vốn dĩ là tình nhân của ông Thịnh nuôi ở bên ngoài, tuổi trẻ xinh đẹp, thủ đoạn cao tay. Tất cả mọi người cho rằng ông Thịnh đã mang về một người mẹ kế độc ác, kết quả cậu đoán xem, bà ấy yêu thương hai đứa con riêng của chồng như bảo vật, còn con ruột của mình thì xem như cỏ dại! Hình như bà ấy còn muốn Thịnh Mục Từ từ bỏ vị trí người cầm quyền của Thịnh thị luôn đó!”
Tống Lê nhất thời nghi hoặc, nhưng theo thói quen cô khắc chế sự tò mò quá mức lại, trong nháy mắt liền làm như mọi chuyện không liên quan đến mình, thản nhiên đáp: “Không thể nào.”
“Tớ cũng nghĩ đó là tin đồn thôi.”
“Cho nên, cũng có thể là tọa đàm của thái giám.” Tống Lê thong thả đi về phía trước.
Tô Đường Niên không hiểu chuyện gì: “Tọa đàm của thái giám? Là cái gì?”
Tống Lê liếc nhìn cô ấy một cái, cố nén cười, nhân lúc cô ấy không chuẩn bị đưa tay nhéo eo cô ấy: "Không được nói chuyện gà!"
Tô Đường Niên sợ nhột, cong eo lại cười và trốn.
Hai người náo loạn một đoạn đường, chạy mệt mới ngừng chiến.
Tô Đường Niên trở lại chuyện chính, đưa tay che môi và thì thầm với Tống Lê: “Nhưng phải nói thật, Thịnh Mục Từ rất đẹp trai, nhưng nếu anh ta thực sự đến đây, cậu ở trong bệnh viện phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng trêu chọc đến anh ta, tớ nghe nói người con trai thứ ba của Thịnh gia này đặc biệt vô nhân tính!”
“Nếu anh ta nhìn cậu không thuận mắt, cỏ trên mộ cậu có thể nuôi sống toàn bộ đàn cừu trên thảo nguyên xanh.”
Đang nói đến thời điểm mấu chốt, điện thoại di động của Tống Lê đột nhiên vang lên.
Trần Đan Dục: [Tống Lê.]
Trần Đan Dục: [Bệnh nhân tai nạn xe ô tô ở khoa cấp cứu tối nay sẽ được chuyển đến khoa chỉnh hình để điều trị vào ngày mai, em sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra phòng riêng.]
Trần Đan Dục: [Cho em thông tin, chuẩn bị một số thứ trước.]
Trần Đan Dục: [Bệnh nhân này rất quan trọng.]
Người trong vụ tai nạn xe ô tô lúc nãy? Là thiên vương giáng thế sao? Đi cửa vip cũng chưa nhanh như vậy đâu.
Tống Lê thở hổn hển, kịp thời trả lời: [Chỉ có em thôi sao?]
Trần Đan Dục: [Em có thể đi nửa mình, tôi không ý kiến.]
Tống Lê: “...”
Tống Lê giật giật khóe môi dưới: [Nhưng mà cô Trần, quy định trong bệnh viện không phải là vòng một của khoa phải đi theo bác sĩ phụ trách giải thích bệnh tình sao?]
Trần Đan Dục: [Trường hợp đặc biệt, bảo em đi thì em cứ đi đi.]
Tống Lê thấp giọng phàn nàn, rồi bình tĩnh trả lời: “Được.”
Trần Đan Dục là bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật chỉnh hình của họ, một bà thím trung niên hay nịnh nọt và bắt nạt kẻ yếu.
Phó chủ nhiệm Chu, cấp trên chính thức của Tống Lê đang công tác nửa năm ở Mỹ, vẫn chưa quay về, vì vậy không thể quản lý mọi chuyện trên dưới của bệnh viện.
Vì vậy, Tống Lê đã trở thành quả hồng mềm bị nắn bóp.
Trần Đan Dục: [Báo cáo khẩn cấp.jpg]
Trần Đan Dục: [Vip901.]
Tống Lê nhìn vào bức ảnh và nhìn thoáng qua ngày báo cáo.
Ngày 13 tháng 10.
Cô nhạy cảm dừng lại và thì thầm: "Ngày mai là ngày mười bốn."
“Đúng vậy.” Tô Đường Niên lên tiếng, tò mò với phản ứng của cô: “Ngày 14 tháng 10 là ngày lễ gì sao?”
Tống Lê trầm mặc một hồi, sau đó thản nhiên cười cười: "Không có."
Cô tiếp tục đọc các triệu chứng chính trong báo cáo, và bước đầu xác định rằng có chấn thương xương ở cột sống thắt lưng và khớp vai.
Tầm mắt chậm rãi hướng lên trên.
Họ tên: Thịnh Mục Từ.