Anh ghét bỏ vỗ vỗ bụi bặm vô hình trên thắt lưng, cậu trai bị đẩy ngã xuống đất vội đứng lên, trong mắt toàn là ủy khuất: "Tổng giám đốc Tống ~"
“Cút cút cút!” Tống Dữ Hoài không rảnh để ý tới cậu ta, loại điếm bán thân giống thế này vừa thấy thức ăn thì hận không thể lập tức lôi bám lên hút máu ăn thịt, anh thấy nhiều rồi.
Nâng cánh tay của mình lên ngửi thử, vẫn là mùi của bản thân, có một mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi, nhưng may là không có mùi nước hoa kỳ lạ, sắc mặt của anh mới tốt hơn một chút.
Anh cũng không muốn lát nữa nhìn thấy vợ yêu Thụy Thụy của anh, cậu lại hiểu lầm mình không giữ đạo làm chồng, vì thanh danh của anh trước đây vốn đã không tốt rồi.
Nhưng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn không thấy chiếc siêu xe thể thao và người vợ đẹp trai nhất quả đất của mình ở đâu.
Hở? Vợ anh không tới đón anh?
Không phải đâu, Lâm Thụy là đáng tin nhất, hơn nữa cậu rất có quan niệm thời gian, những việc anh giao cho cậu làm, cậu không bao giờ để lỡ.
Tống Dữ Hoài sờ sờ túi, phát hiện điện thoại di động đã biến mất, anh vừa nhíu mày, cậu trai vội vàng dâng điện thoại lên bằng cả hai tay.
"Tổng giám đốc Tống, lúc nãy anh đi toilet đánh rơi, nên tôi cầm cho anh."
Lúc này Tống Dữ Hoài mới nhìn cậu ta nhiều hơn một chút, anh đưa tay lấy điện thoại gọi cho Lâm Thụy, nhưng vài phút đã trôi qua vẫn không có ai nghe máy.
"Chậc chậc." Anh chắc chắn cậu vẫn đang dùng cái điện thoại rách nát kia, Tống Dữ Hoài lộ ra vẻ khó coi nhìn điện thoại không liên lạc được, kiên nhẫn cũng dần dần biến mất.
Mẹ nó, Lâm Thụy ngốc nghếch, anh cho cậu nhiều tiền như vậy cậu cũng không tiêu, quần áo không mua cả ngày mặc những thứ rách nát của cậu thì thôi, ngay cả điện thoại không gọi được cũng tiếc rẻ không đổi, không tìm thấy chồng mình, cậu cũng không biết sốt ruột.
Sắc mặt anh bắt đầu trở nên u ám, dù có đẹp trai đến thế nào đi nữa thì cũng có chút khϊếp người, cậu trai nhỏ ở một bên nhìn thấy thì kinh hồn bạt vía, không khỏi nghi ngờ đêm nay mình hầu hạ anh ta có tốt hay không??
Bỗng nhiên, Tống Dữ Hoài lại lướt tới một cuộc điện thoại mười mấy phút trước, anh nhướng mày, nghi ngờ mở bản ghi âm cuộc gọi, cũng không hề chú ý tới sắc mặt cậu trai đột nhiên biến đổi.
". . . Cậu chỉ là một tên tài xế nhỏ, nhiều chuyện như vậy để làm gì?"
Còn chưa nghe xong hết câu ghi âm cuối cùng, thân thể cậu trai đã bắt đầu run lên, hối hận chính mình vậy mà lại quên béng vụ xóa nhật ký cuộc gọi, vừa cẩn thận nâng mắt muốn nhìn trộm, một cái tát xé gió bất ngờ giáng xuống.
Tống Dữ Hoài dùng hết sức đánh người ngã xuống đất, cậu trai hét lên một tiếng, lấy tay che cũng không che được khuôn mặt đang lập tức sưng đỏ lên, đau đến phun ra một ngụm máu.
Tống Dữ Hoài nổi trận lôi đình đá vào đùi cậu trai:
"Đ** mẹ mày, mày nói bậy cái gì với vợ tao?"