"Alo, xin hỏi ai đấy ạ?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói du dương, âm thanh giống như một con mèo con lười biếng, quyến rũ khiến người khác mơ màng.
Nhưng giọng nói này không phải của Tống Dữ Hoài.
Lâm Thụy dùng tay xoa xoa ống quần, liếc nhìn qua màn hình bị bể nát, xác định mình không điện nhầm, cậu có hơi lo sợ bất an mở miệng nói: "Xin chào, tôi tìm tổng giám đốc Tống, anh có thể đưa điện thoaii cho anh ấy không?
"Cậu là ai, đêm hôm khuya khoắt còn tìm tổng giám đốc Tống làm gì?" Giọng điệu bên kia nghe có vẻ không tốt lắm.
Lâm Thụy là người ăn nói vụng về, việc cậu không am hiểu nhất chính là tán gẫu cùng người khác, đối diện với giọng nói dò hỏi hùng hổ dọa người của người kia, cậu chỉ biết sửng sốt nghẹn họng nói ra một câu: "Tôi là tài xế của anh ấy, phiền anh để tổng giám đốc Tống nghe điện thoại."
"À, thì ra là tài xế à." Lời nói bên kia chuyển biến, bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng lại có loại kẻ bề trên ra lệnh nói: "Anh ấy đêm nay không về, cậu về trước đi, ngày mai lại đến đón anh ấy."
"Là, là sao ạ?"
Lâm Thụy không xác định cho lắm nên hỏi lại, rõ ràng là một tiếng trước Tống Dữ Hoài đã gọi cho cậu đến mà.
Bên kia không vui nói: "Cậu là một là tài xế nhỏ nhoi, nhiều chuyện như vậy làm gì hả?”
Sau đó bên kia lập tức cúp điên thoại.
Lâm Thụy mờ mịt cầm điện thoại.
Cậu đứng trước tòa cao ốc câu lạc bộ vàng son lộng lẫy, có hơi do dự có nên đi vào để tìm người hay không, nhưng sợ gặp phải chuyện gì không tốt.
Cậu biết nơi "Ngợp trong vàng son" này, là tòa nhà phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, đến cả không khí trong đó cũng tỏa ra mùi tiền.
Nơi này là câu lạc bộ thương mại vô cùng xa hoa lãng phí, cũng trở thành nơi trăng gió cao cấp, nhân viên ở nơi này không cố định, đều là người tài giỏi, cũng có vô số "công chúa", " vương tử" cao cấp.
Tống Dữ Hoài khách hàng VIP ở đây, đại đa số khi xã giao đều sắp xếp đến đây, để những ông chủ lớn sau khi đàm phán xong công việc thì có thể cùng các mỹ nhân xinh đẹp nói chuyện tâm tình, cũng coi như là một loại tiếp đãi.
Chắc người vừa rồi nghe máy, cũng là người giúp bọn họ "Thả lỏng" sau công việc.
Lâm Thụy nghĩ, hay là cậu không nên quấy rầy chuyện tốt của Tống Hoài vậy.
Khi cậu còn đang do dự muốn đi về hay không, thì sau khi chạm đến ánh mắt của người tiếp khách ở trước cửa, cậu lập tức quyết định xoay người rời đi.