Lâm Tinh Nhược rời đi được hơn một tháng, trừ lần cô đến trường học, đã lâu như vậy hai người vẫn vô cùng ăn ý không liên hệ với đối phương. Thật ra Lâm Đào vẫn luôn âm thầm tìm hiểu tin tức của Lâm Tinh Nhược từ chỗ Trầm Sĩ Dương, ngẫu nhiên cô sẽ chia sẻ cho Trầm Sĩ Dương biết một số chuyện thú vị ở trường học, ăn uống như thế nào, thuận tiện hỏi thăm tình hình đội bóng rổ ở trường ra sao, Trầm Sĩ Dương đương nhiên biết rõ Lâm Tinh Nhược đâu có quan tâm đến đội bóng làm gì. Mục đích chính của cô chắc hẳn chính là huấn luyện viên Lâm đi! Trầm Sĩ Dương bị kẹt ở giữa hai cha con nhà này, có chút không hiểu mọi chuyện như nào, rõ ràng cả hai đều nhớ thương đối phương, lại phải thông qua một người trung gian là như thế nào.
Lâm Đào nhìn chằm chằm vào di động, là ảnh chụp của Lâm Tinh Nhược mà Trầm Sĩ Dương chuyển đến cho anh, khung cảnh cô thiếu nữ xinh đẹp đang cười tươi xán lạn, thật giống như ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng hoạt bát đáng yêu. Quả nhiên khi cô rời khỏi anh, Lâm Tinh Nhược đã dần thay đổi, trở về bộ dạng thiếu nữ xinh xắn tươi đẹp ban đầu của mình.
Hôn lễ của anh và Trần Giai cũng đang được gấp rút chuẩn bị, Trần Giai không biết mệt là gì, lựa chọn khách sạn, lễ phục, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều tỉ mỉ chuẩn bị thật kỹ. Thỉnh thoảng cô ta còn tham khảo ý kiến của Lâm Đào, nhưng anh vẫn luôn là kẻ ngoài cuộc không chút ý kiến, Trần Giai nói thích thì liền quyết định như vậy, giống như anh không phải nhân vật chính của buổi hôn lễ này.
Vòng thi đấu đầu tiên chính thức kết thúc, đội bóng rổ Giang Lam có thành tích không tồi được tiến vào vòng trong, mà thời gian bắt đầu thi đấu chỉ còn có 3 ngày nữa. Hơn một tháng tiếp theo, chắc hẳn Lâm Đào còn bận rộn hơn nữa, nên anh tranh thủ thời gian cùng Trần Giai dẫn ba mẹ hai bên cùng nhau ăn bữa cơm tối. Sau bữa cơm thân mật, anh lái xe đưa ba mẹ hai bên về nhà, sau khi tất cả đã về nhà an toàn, Lâm Đào và Trần Giai cùng lên xe. Đeo dây an toàn xong xuôi, Lâm Đào nghiêng người về phía Trần Giai, hỏi nhỏ: “Anh đưa em về chung cư nhé?”
Trần Giai bị câu hỏi của anh làm cho xấu hổ, vốn tưởng rằng Lâm Đào dẫn cô ta về nhà, hai người gần gũi với nhau hơn một chút, cô ta cười cười ôm chặt cánh tay rắn chắc của anh, làm nũng: “Về nhà em liệu có tốt không? Đêm nay em không muốn trở về nhà đâu, suốt khoảng thời gian dài chúng ta bận rộn chuẩn bị hôn lễ, em cũng không có thời gian chăm sóc anh…”
Lâm Đào không chút dao động, thở dài: “Đêm nay anh hơi mệt.”
“Anh mệt, thế thì em lại càng phải chăm sóc anh thật tốt.” Cô ta lắc lắc cánh tay Lâm Đào, tiếp tục làm nũng, đã lâu lắm rồi hai người chưa xảy ra quan hệ, anh luôn tìm đủ loại lý do qua loa lấy lệ để phớt lờ chuyện này.