Người đàn ông đứng dậy thu dọn bát đũa của mình trước, sau đó anh đi ra ban công, định thu quần áo đã phơi khô, trong đó bao gồm ga trải giường anh mới giặt sáng nay và một số quần áo mà dì Lý đã giặt trước đó. Sau khi tách riêng quần áo của Lâm Tinh Nhược và quần áo của mình ra, Lâm Đào bỗng phát hiện ở cuối giá phơi còn sót lại đồ, đó là bộ đồ lót của Lâm Tinh Nhược, chiếc áo ngực màu hồng nhạt đang nằm vắt vưởng trên giá phơi như thể đang đợi ai đó đến lấy.
Anh đi tới, bàn tay vừa chạm vào chiếc qυầи ɭóŧ thì khựng lại, hay là thôi, không cần thu nữa? Chần chừ một lúc, người đàn ông vẫn quyết định tháo bộ đồ ra khỏi giá phơi, anh cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, không phải chỉ là giúp con gái mình thu quần áo thôi sao, nghĩ nhiều như vậy để làm gì cơ chứ, hơn nữa thu hết quần áo rồi mà lại để lại bộ đồ lót trông mới kỳ cục.
Anh cầm bộ quần áo đã gấp gọn gàng chuẩn bị mang qua phòng cho Lâm Tinh Nhược thì trông thấy cô vẫn đang chống cằm nhìn chằm chằm vào bát, tay cầm đũa chọc chọc sợi mì, anh cảm thấy khó hiểu, không biết con gái mình hôm nay có tâm sự gì mà cả ngày cứ ngẩn người mãi, anh mở miệng nhắc nhở: “Đóa Đóa, con đang nghĩ gì vậy, mau ăn đi kẻo mì nguội hết rồi.”
Lâm Tinh Nhược bừng tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn thấy phía dưới đống quần áo trong tay Lâm Đào là chiếc ga trải giường, cô xấu hổ ho khan một tiếng rồi gật đầu ấp úng trả lời: “Vâng, vâng! Con ăn ngay, ăn ngay đây.” Nói xong cô lại quay qua liếc nhìn về phía Lâm Đào thêm cái nữa, lúc này mới phát hiện ra chiếc áσ ɭóŧ của mình nằm ngay phía trên chồng quần áo! Trong lúc bàng hoàng, Lâm Tinh Nhược bị sặc thìa canh mà mình vừa uống, cô ngay lập tức ho dữ dội.
Lâm Đào vội vàng đặt quần áo trong tay xuống, đi tới vỗ vỗ lưng rồi rót một ly nước đưa cho cô, nhẹ giọng trách mắng: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Lâm Tinh Nhược sau khi uống xong cốc nước mới bình tĩnh trở lại nhưng vẫn còn nghẹn ngào, cô hốt hoảng đứng dậy, “Con, con tự đi cất quần áo, ba không biết tủ đồ để ở đâu…” Cô chạy tới lấy đống quần áo rồi mang về phòng mình.
Lâm Đào thở dài, rốt cuộc là chuyển gì đã xảy ra, không lẽ cô vẫn còn đang nghĩ đến người đàn ông đêm qua sao?
Lâm Tinh Nhược lề mề cất đống quần áo, mãi một lúc sau cô đi ra vẫn thấy Lâm Đào đang ngồi ở bàn ăn, như thể anh vẫn đang ở đây chờ cô ra. Lâm Tinh Nhược ngồi xuống, nhìn bát mì vẫn còn hơn phân nửa, gương mặt cô lộ vẻ khó xử: “Ba, con ăn không nổi nữa.”
Anh ân cần hỏi han: “Con vừa mới ăn được mấy miếng, đã no thật chưa?”
Cô gật gật đầu, dù chưa ăn no thì cũng không nuốt nổi nữa.
Anh nhìn Lâm Tinh Nhược một cái, sau khi xác nhận rằng cô thực sự không ăn nữa rồi mới cầm bát mì kia lên, ăn nốt phần còn lại.
Nhìn thấy hình ảnh người đàn ông cầm chính đôi đũa của mình để ăn nốt chỗ mì còn sót lại, Lâm Tinh Nhược vội hỏi: “Ba, ba không chê con sao?”
Lâm Đào thấy cô hỏi một cách ngây thơ, cười lớn nói: “Con là con gái của ba, ba làm sao có thể chê con chứ? Hơn nữa con còn để lại nhiều đồ ăn như vậy, đổ đi thì sẽ rất lãng phí nên là ba ăn giúp con.”