“Vậy ba có yêu con không?” Cô không chịu buông tha hỏi.
Anh bất đắc dĩ thở dài, “Đứa bé ngốc nghếch, ba đương nhiên yêu con, con là người mà ba yêu nhất trên thế giới này, ba vĩnh viễn yêu con.”
Nghe được lời nói đó, biểu tình của Lâm Tinh Nhược mới hòa hoãn một chút, hỏi “Ba yêu con vì sao còn muốn ở cùng một chỗ với người khác?”
Lâm Đào bị vấn đề này của cô làm cho dở khóc dở cười, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cô, thật không biết bên trong đang suy nghĩ cái gì, “Hai chuyện này cũng không mâu thuẫn với nhau, mặc kệ ba ở cùng với ai, ba yêu Đóa Đóa cũng sẽ không thay đổi. Bây giờ con còn nhỏ, khi con lớn lên, có bạn trai, có con riêng của con, con sẽ hiểu.”
“Con không cần, con phải vĩnh viễn ở bên cạnh ba.” Cô ôm cánh tay của anh làm nũng.
“Được được được, vậy ba sẽ nuôi Đóa Đóa cả đời.”
Thật vất vả mới dỗ được cô, Lâm Đào đón Lâm Tinh Nhược về nhà, anh thật không hiểu cô làm thế nào mà có thể hơn một tháng cũng không về nhà, cho dù cô không muốn thấy mặt anh, chẳng lẽ cũng không muốn sống cùng dì Lý, người có tình cảm tốt nhất với cô sao?
Khi nhận được điện thoại mời phỏng vấn của Khoa Thông tin Trung học số 1 thành phố Giang An, anh liền nhớ tới vị đại tiểu thư trong nhà đang chiến tranh lạnh cùng mình hình như chính là trong câu lạc bộ này, cho nên liền sảng khoái đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, muốn thử vận khí. Còn cố ý nói trước cho các đội viên biết, làm bộ như không quen biết Lâm Tinh Nhược, đừng mang đến phiền phức không cần thiết cho đứa nhỏ. Không nghĩ tới thật sự anh có thể nhìn thấy cô trong chuyến thăm bạn học khoa thông tin, một tháng không gặp, đứa nhỏ hình như đã lớn lên một chút.
“Dì Lý! Con đã quay lại!” Lâm Tinh Nhược giống như một con chim nhỏ vui vẻ, vào cửa liền xông thẳng vào phòng bếp, ôm lấy dì Lý. Dì Lý là người dì đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, phụ trách chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của cô, tay nghề nấu ăn của dì Lý rất giỏi, người cũng tròn trịa, mập mạp, khi cười lộ lên hai má lúm đồng tiền, tốt bụng và thân thiện. Tình cảm của hai người rất tốt, từ nhỏ bà đã chăm sóc Lâm Tinh Nhược rất tỉ mỉ và chu đáo để bù đắp cho sự thiếu vắng tình mẹ con của Lâm Tinh Nhược. Lúc Lâm Đào không ở nhà bà liền ở nhà cùng Lâm Tinh Nhược, hơn một tháng nay Lâm Tinh Nhược không trở về nhà thì bà cũng không đến, hôm nay nhận được điện thoại của Lâm Đào, biết được đứa nhỏ sắp trở về, bà vui mừng phấn khích không thôi. Đứa nhỏ ở lại trường hơn một tháng, bà cũng nhớ thương cô hơn một tháng, sợ đứa nhỏ ở trường ăn không đủ no ngủ không ngon, đứa nhỏ luôn kén ăn làm sao có thể ăn được cơm trong căng tin trường học đây?
Lâm Đào đi tới liền nhìn thấy hai người nước mắt lưng tròng ôm nhau, dì Lý lau nước mắt nói, “Đóa Đóa à, về sau đừng giận dỗi với ba con nữa, hôm mà con đi, buổi tối dì cũng không ngủ được.”
Lâm Tinh Nhược cũng lau nước mắt, liếc mắt nhìn Lâm Đào một cái, mím môi nói: “Dì, con cũng ngày nào cũng nhớ dì, mỗi tối con cũng đều không ngủ được, nghĩ đến nồi thịt dì làm cho con, tôm nhồi sò điệp, hạt dẻ hoa móng, cá quế sóc, canh chua thịt bò béo, tuyết sơn đậu đỏ...”
“Đều có, hôm nay dì đều có làm cho con, vừa nghe ba con gọi điện thoại cho dì, là dì đã vội vàng đi chợ mua đồ ăn, dì biết nhất định con sẽ muốn ăn những thứ này! Dì đã làm cho con, Đóa Đóa hôm nay ăn nhiều hơn một chút nhé!”