Lâm Tinh Nhược nhàm chán xoay ghế lại, tùy tiện mở ngăn kéo bàn làm việc của anh ra, phát hiện bên trong có một khung ảnh, lấy ra xem thì ra là ảnh chụp của cô.
Đây là bức ảnh anh chụp cô khi anh đưa cô đi biển sau kỳ thi tuyển sinh trung học. Công việc của anh bận rộn không có nhiều thời gian đi cùng cô, đó là một trong số ít lần hai người ra ngoài đi chơi, nhưng anh lại luống cuống tay chân vì đặt nhầm khách sạn.
Trong ảnh, mái tóc của cô được gió biển nhẹ nhàng thổi bay, cô vươn tay về phía biển, đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời. Anh in bức ảnh này ra khi nào đấy? Còn đặt trong văn phòng, hẳn là vừa được cất đi bởi vì lúc nãy có một số bạn học đến văn phòng để phỏng vấn anh, sợ bị các bạn học nhìn thấy.
Mười sáu năm qua, không ai biết Lâm Đào có một cô con gái, cũng không ai biết Lâm Tinh Nhược có một người ba chơi bóng rổ, đây là quyết định mà Lâm Đào đã đưa ra khi Lâm Tinh Nhược vừa được sinh ra, anh không muốn đứa trẻ bởi vì anh mà bị quấy rầy, cũng không muốn đứa nhỏ sống dưới bóng ma của anh, anh muốn cô được tự do lớn lên. Cho nên nhiều năm như vậy, Lâm Tinh Nhược vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, ngoại trừ một số người trong đội, không ai biết sự tồn tại của cô.
Vài ngày trước, có một sự kiện trong thành phố nơi các cơ quan báo chí của các trường cao đẳng và đại học đưa tin về cuộc thi. Mỗi cơ quan tin tức của các trường trung học gửi lên một câu chuyện để tiến hành đánh giá. Cơ quan tin tức của trường trung học số 1 Giang An đã vắt hết đầu óc, hợp mưu hợp sức nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, nhưng không có cái nào mới. Lúc đang ở trong căng tin ăn cơm, xem trận đấu bóng rổ trên TV, một bạn học nam thuận miệng đề cập rằng tốt hơn là nên phỏng vấn đội bóng rổ nam của Giang An. Cuối cùng vẫn là chủ tịch Tần Ninh quyết định sử dụng chủ đề này, nhưng phải nói rõ là phỏng vấn ai? Đương nhiên, việc phỏng vấn huấn luyện viên đẹp trai nhất lịch sử Lâm Đào, là để thỏa mãn nguyện vọng của các nữ sinh trong cơ quan tin tức.
Nhưng làm thế nào để liên lạc với Lâm Đào lại là một vấn đề, Tần Ninh đã tìm mọi cách để có được thông tin liên lạc của một đội viên Giang Lam đang ở trong đội bóng rổ từ bạn của bạn của anh ấy, sau đó liên hệ với Lâm Đào thông qua đội viên này.
Sau khi chuẩn bị một ngày, Tần Ninh thận trọng gọi điện thoại cho anh, sau khi giải thích ý định của mình, đang cầm bản thảo chuẩn bị đọc diễn văn, muốn dùng lời nói thuyết phục anh nhận lời phỏng vấn, không ngờ tới bên kia lại trực tiếp đồng ý.
“Đoá Đoá, con đến rồi.” Lâm Đào vừa vào cửa liền nhìn thấy thiếu nữ nhỏ đang ngồi trên ghế của mình, ngồi trên ghế dựa trông càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, anh không nghĩ tới cô nhận được tin nhắn thì thật sự tới. Tâm trạng vốn đang ảm đạm vì tình hình huấn luyện không tốt lắm đột nhiên chuyển biến tốt hơn, quét sạch những mây mù vừa rồi.
Lâm Tinh Nhược không nói gì, xoay ghế lại, đưa lưng về phía anh.
Anh bất đắc dĩ cười cười, nha đầu này thật đúng là không có biện pháp, đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, giữ lấy ghế dựa không cho cô xoay người, nhẹ giọng hỏi : "Đóa Đóa, con còn giận ba sao?"
Cô tức giận quay đầu đi không nhìn anh.
Sờ sờ khuôn mặt non mềm của cô, anh tiếp tục dỗ dành: "Đã lâu như vậy vẫn còn giận ba, ba biết sai rồi. Đoá Đoá lần này tha thứ cho ba, được không?"
Cô gạt tay anh ra, không nhìn anh cũng không nói lời nào.
Thấy cô không phản ứng, anh lay chân cô: "Đoá Đoá, làm thế nào con mới chịu tha thứ cho ba? Con nói cái gì ba cũng sẽ làm, đừng giận ba nữa, được không? Cầu xin con, bảo bối Đoá Đoá..."
Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Lâm Tinh Nhược không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn và ưu việt, những tiếng hét chói tai của các bạn học nữ kêu gào muốn gả cho anh đều không thể nhìn thấy bộ dạng dỗ dành người này của huấn luyện viên Lâm, một bên kêu tên thân mật của cô, một bên vô cùng đáng thương cầu xin tha thứ, giống như một con chó lớn.