Không biết vì sao Trương Tử Hạo luôn cúi đầu, khi Trương Viễn Tiêu đi qua kéo thì cậu bé co rúm lại, rõ ràng là đang rất sợ anh. Chưa đợi Trương Viễn Tiêu kịp nói gì thì mấy bà lão và mấy người phụ nữ trẻ kia đã phàn nàn trước.
"Tôi nói này cậu Trương, cậu nên trông chừng con trai mình đi, cậu xem nó đánh cháu tôi thành ra cái dạng gì này, làm tôi xót biết bao. Cháu trai quý giá của tôi, bình thường tôi còn không nỡ mắng chứ đừng nói là đánh, bây giờ lại bị Trương Tử Hạo nhà cậu đánh thành ra thế này, tôi mặc kệ, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích".
"Đúng vậy Trương Viễn Tiêu à, con trai cậu đã không có mẹ thì càng nên dạy dỗ cho đàng hoàng, bằng không sau này nó sẽ trở thành một đứa trẻ vô giáo dục, rồi khi lớn lên nó gây họa cho xã hội thì làm sao?"
"Lúc trước cậu đánh nó còn chưa đủ mạnh, thằng nhóc này không đánh không nên người, lần này cậu phải đánh nó thật nặng vào mới kiềm được cái tính ngang tàng của nó được!"
"Phải đấy, xin lỗi thôi thì chưa đủ, cậu phải đánh nó mới được, coi như là cho chúng tôi một lời giải thích".
Bọn họ vừa mở miệng là y như một đàn vịt ngoài chợ, ồn ào không chịu nổi. Nói thật thì không biết những người đàn bà này lấy đâu ra tự tin mà dám tìm đến anh nói chuyện như vậy. Tuy Trương Viễn Tiêu có vẻ ngoài cao lớn cường tráng, cao 1m9 nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc với con cái, chỉ cần con trai phạm lỗi thì khi về tới nhà nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ. Trước đây không phải Trương Tử Hạo chưa từng có xung đột với người khác, chỉ cần có người tới cửa phàn nàn thì chắc chắn Trương Viễn Tiêu sẽ đè Trương Tử Hạo ra bắt nó xin lỗi họ, sau đó lại đánh cho thằng bé một trận nhừ tử. Mà bây giờ mấy người phụ nữ đó cũng chờ mong như vậy, nhưng lần này chắc là khiến bọn họ phải thất vọng rồi.
Sau khi Trương Viễn Tiêu kiểm tra xong tình hình của Trương Tử Hạo, anh chậm rãi đứng lên, sắc mặt của anh lúc này tối sầm lại, điều này làm cho khuôn mặt vốn đã sắc bén của anh trở nên ác liệt, biểu cảm trên khuôn mặt vừa đáng sợ vừa lạnh lùng, khi bị ánh mắt của anh quét qua, Lưu Hồng và đám trẻ co rúm lại vì sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng mẹ hoặc bà của chúng. Không còn cách nào, ai bảo lúc này thoạt nhìn Trương Viễn Tiêu quá hung dữ.
Anh cao 1m9, thân hình cường tráng đầy cơ bắp, làn da ngăm đen, khuôn mặt thì điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng giống như chỉ cần siết chặt nắm đấm là có thể đánh người một cách tàn bạo. Khi Lưu Hồng và đám người kia đối mặt với Trương Tử Hạo thì rất tự tin, nhưng đối mặt với Trương Viễn Tiêu thì lại sợ tới mức không nói được câu nào. Mấy người đàn bà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Trương Viễn Tiêu thì cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, đột nhiên im bặt.
Trương Viễn Tiêu chậm rãi nói: — "Mấy người nói Trương Tử Hạo đánh con trai mấy người? Mấy người có chắc chắn là một mình con trai tôi đánh nhiều người như vậy hay là bọn nó cùng nhau đánh con trai tôi? Chẳng lẽ tôi không nhìn thấy mấy vết bầm tím trên mặt và người thằng bé à? Trong mắt mấy người tôi là người mù sao?"
Trương Viễn Tiêu liếc nhìn từng đứa trong đám Lưu Hồng. Mặc dù mấy đứa trẻ này cũng đầu bù tóc rối và có chút vết thương trên mặt nhưng so với sự thê thảm của Trương Tử Hạo thì còn tốt hơn nhiều lắm.
"Cậu nói như vậy mà được à? Chẳng lẽ vết thương trên mặt cháu trai tôi không phải là do Trương Tử Hạo đánh ư?"
"Đúng đó, hơn nữa con trai tôi rất ngoan ngoãn, đang yên đang lành tại sao lại đánh nhau với Trương Tử Hạo được? Nhất định là do Trương Tử Hạo chọc nó trước".
Trương Viễn Tiêu cười khẩy một tiếng, nhìn về phía mấy người Lưu Hồng: — "Vậy mấy người nói cho tôi biết là con trai tôi đã chọc chúng nó thế nào?"
Đường nét khuôn mặt sắc bén, tướng mặt lại dữ tợn cùng với vóc dáng cao lớn bẩm sinh của Trương Viễn Tiêu trực tiếp áp chế mấy đứa Lưu Hồng.