21.
Thức ăn nên nhai chậm và thưởng thức.
Nhìn từ xa trông chốc lát, hai cha con lại giống nhau đến lạ lùng, chính là... hai cha con một cao lớn cường tráng, một thấp bé nhỏ gầy, một làn da ngăm đen, một làn da trắng lạnh. Nhìn thế nào cũng có cảm giác vui vẻ.
Mà những đứa trẻ đổi được thịt thì vui vẻ ăn cơm, vừa ăn vừa phát ra thanh âm chậc chậc.
"Ngon quá, ngon quá đi".
"Cho tới bây giờ con chưa từng ăn thịt nào ngon như vậy".
"Cha ơi, sau này cha cũng làm món thịt ngon này cho con được không?"
Cha của bạn học tiểu học gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, nhai thật kỹ, trong nháy mắt bị kinh ngạc, nhưng đối mặt với ánh mắt sáng ngời chờ đợi của con trai, trong lòng hắn lại xót xa không thể nói, thịt kho này thật sự là quá ngon, so với đầu bếp khách sạn làm còn ngon hơn, hắn, hắn thật sự không thể làm được.
"Lưu Hồng, không biết thịt kho của Trương Tử Hạo có ngon không? Hay là chúng ta đổi một ít đi?" — Phía bên kia căntin, có mấy đứa nhỏ tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, Chu Minh rất háu ăn, ngửi thấy được mùi thịt thơm ngát kia còn nghe được những người xung quanh khen ngợi, nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Lưu Hồng ngồi dối diện cậu bé lập tức kéo xuống: — "Không được đi, cậu đã quên rồi à? Cậu định phản bội tôi và làm bạn với Trương Tử Hạo sao?"
Chu Minh lập tức hoàn hồn lại, liên tục lắc đầu: — "Không có, không có, cậu mới là bạn của tôi".
Lưu Hồng hừ hừ một tiếng, đảo qua mấy người xung quanh mình: — "Cho dù thứ kia có ngon hay không thì các cậu cũng không được nói chuyện với Trương Tử Hạo".
"Vâng, vâng".
"Được, tôi biết rồi". — Mấy người khác sợ sự uy hϊếp của Lưu Hồng cũng lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Lưu Hồng cũng là học sinh lớp 1/3 và cũng là người thôn Thanh Thủy, nhưng gia cảnh của nó tốt hơn rất nhiều nhà bạn học, còn được ông bà, bố mẹ cưng chiều nhất nhà. Mà họ cũng rất nghiêm khắc với thành tích học tập của nó, điểm số không tốt sẽ bị mắng.
Nhưng Lưu Hồng chính là một đứa vô dụng, cho dù học như thế nào thì thành tích vẫn không thể tốt lên được.
Điều khiến nó khó chịu nhất chính là ông bà và cha mẹ luôn phóng đại Trương Tử Hạo trước mặt nó.
Nói Trương Tử Hạo không có mẹ nhưng mỗi lần thi nó đều đứng đầu, là một đứa trẻ thông minh.
Vì vậy Lưu Hồng ghét Trương Tử Hạo, nó cũng chướng mắt tính cách yếu đuối hướng nội của Trương Tử Hạo, thỉnh thoảng sẽ đi tìm Trương Tử Hạo gây sự.
Tuy nhiên, điều làm Lưu Hồng vui mừng nhất chính là cha của Trương Tử Hạo thích đánh cậu ta.
Trước kia chỉ cần nó hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rồi bảo ông lão đến trước mặt cha Trương Tử Hạo bán thảm, yêu cầu đòi lại công bằng, cha của Trương Tử Hạo nhất định sẽ đánh cậu ta.
Có đôi khi là lấy dây mây móc quần áo đánh, có đôi khi là phạt Trương Tử Hạo quỳ gối trước di ảnh bà nội cậu ta mấy tiếng đồng hồ.
Tầm mắt Lưu Hồng xuyên qua rất nhiều người rồi dừng lại trên hai người đang cùng nhau ngồi ăn cơm cách đó không xa, hai cha con Trương Tử Hạo dường như ở chung rất tốt.
Nó biết đây chắc chắn là sự giả dối, cha của Trương Tử Hạo căn bản không thích cậu ta, vì vậy mới đánh Trương Tử Hạo.
Đã lâu rồi chưa xử lý Trương Tử Hạo, xem ra vài ngày nữa phải tìm cơ hội để Trương Tử Hạo bị cha cậu ta đạy dỗ một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Lưu Hồng cười đắc ý.
Lúc Trương Viễn Tiêu đang cùng con trai vui vẻ ăn cơm, bỗng nhiên lại nhận thấy một ánh mắt đầy ác ý.
Anh quay đầu nhìn vừa lúc nhìn thấy đứa bé kia còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt kia tràn đầy sự ác ý.
Lục tìm trí nhớ, Trương Viễn Tiêu rất nhanh đã biết đứa nhỏ kia là ai.
Hừ, dám khi dễ con trai của anh, anh sẽ tìm cơ hội đòi lại.
Nghĩ xong, Trương Viễn Tiêu lại quay đầu tiếp tục ăn cơm.
end 21.