12.
Cô Chu nói xong thì ngồi xuống ghế, cúi đầu chấm bài tập.
Bởi vì giáo viên đã nói cho mười phút tự do thảo luận nên các bạn học sinh cũng mạnh dạn nói.
Do vóc dáng nhỏ bé nên Trương Tử Hạo được xếp ngồi bàn đầu tiên ở hàng thứ tư, vì vậy phía trước không có ai che chắn.
Cậu nhìn thấy bốn chữ "cha tôi" trên bảng đen, chữ màu trắng trên nên đen.
Cậu mở vở ra, bàn tay nhỏ bé cầm bút chì, ánh mắt dán chặt vào bốn chữ ấy với đôi môi mím chặt.
Đôi tai nhỏ của cậu giật giật, nghe được âm thanh thảo luận của các bạn trong lớp truyền đến tai của mình.
"Tôi không thích cha tôi, ông ấy lúc nào cũng hút thuốc, uống rượu, trên người đều là mùi hôi thối, răng còn bị ố vàng, vậy mà lần nào cũng đến ôm tôi. Mẹ tôi luôn mắng cha tôi, nói là sẽ không cho phép ông ấy ngủ cùng nếu ông cứ hút thuốc và uống rượu".
"Cha tôi cũng luôn hút thuốc, nhưng tôi rất thích ông ấy, cha tôi rất giỏi, ông ấy cao lớn, có thể để tôi cưỡi trên cổ, giống như ông ấy là một con ngựa lớn vậy".
"Cha tôi thì quá dính người, lúc nào cũng gọi tôi là con gái yêu dấu, rất thích ôm tôi, hun tôi, nói tôi là bảo bối, là tiểu công chúa trong lòng ông ấy".
"Tôi rất ghét cha, ông ấy luôn nói là muốn tôi noi theo anh Minh nhà hàng xóm mà học tập, còn nói nếu như được lựa chọn ông ấy muốn anh Minh làm con của mình, xía, tôi mới không thèm làm con của ông ấy, ông ấy không cần tôi thì tôi cũng không cần ông ấy. Nhưng lúc ông ấy nói lời đó thì mẹ tôi nghe được, mẹ tôi nhéo tai ông ấy, cha tôi đau đến kêu to. Tôi mắc cười muốn chết".
"Cha tôi chỉ thích em trai tôi mà không thích tôi, hừ, sau này để em tôi dưỡng lão cho ông ấy, tôi không thèm quan tâm đến ổng".
"Tôi thích cha tôi nhất, cha tôi là đầu bếp của khách sạn, ông ấy nấu cơm ngon lắm luôn, bởi vì phải làm việc nên rất ít khi về nhà, nhưng mẹ tôi nói cha cũng là vì kiếm tiền nuôi cả nhà chúng tôi".
"..."
Hầu hết những giọng nói cậu nghe được đều rất vui vẻ, các bạn cùng lớp kể lại hết các ký ức của mình về cha, có thích có ghét, đủ cả.
Tay Trương Tử Hạo cầm bút chì có chút căng thẳng, khuôn mặt nhỏ cũng căng thẳng, trong ánh mắt hơi mờ mịt
Cha trong ký ức của cậu là gì nhỉ?
Là giống như lời bà nội nói, cha nuôi nấng mình, chăm sóc mình, thay tã cho mình, nhưng Trương Tử Hạo lại không nhớ rõ những điều đó.
Ký ức sâu sắc nhất là sau khi mẹ rời đi cha ngày càng trầm mặc ít nói, động một chút sẽ la mắng rồi đánh cậu.
Bà luôn nói rằng cha yêu cậu nhất.
Nhưng mà đánh cậu chính là yêu cậu sao? Trương Tử Hạo thấy rất khó hiểu.
Trương Tử Hạo muốn nói rằng bị đánh thật sự rất đau, cậu muốn đến gần cha, muốn giống như các bạn học khác được cha hôn, được cha ôm, được cha gọi cậu là bảo bối của ông.
Nhưng khi bàn tay của cha hướng về phía cậu, tất cả những gì ông gửi trao là sự đau đớn.
Trương Tử Hạo cúi đầu, vô thức chọc móng tay vào bút chì, trong lòng rất là chau xót.
Bây giờ cậu không dám đến gần cha, cũng không dám nói chuyện với ông.
"Trương Tử Hạo, cậu còn chưa viết à? Dù không tốt nhưng cũng phải viết, nếu không thì đến lúc hết tiết sẽ không còn thời gian viết đâu". — Một ngón tay nhỏ mập mạp chọt chọt cánh tay Trương Tử Hạo.
Cậu mím chặt môi, hơi nghiên đầu, đây là bạn cùng bàn, cũng là hàng xóm sống kế bên nhà cậu, tên là Trương Siêu Siêu.
Trương Siêu Siêu có hơi mập mạp.
Năm lớp một bởi vì Trương Siêu Siêu quá mập nên tất cả mọi người đều không muốn ngồi cùng bạn với cậu ta, sau đó giáo viên lại xếp cho Trương Tử Hạo ngồi chung với cậu ấy, hai người cũng xem như là bạn tốt của nhau, đã ngồi cùng bàn từ lớp một cho tới bây giờ.
end 12.