09.
Trương Viễn Tiêu đấm vào ngực mình: — "Tần Tùng, trong lòng tôi thấy khó chịu, rất là khó chịu".
Anh lấy hai tay che mặt và vai thì run rẩy.
Nếu không yêu thương con trai, nguyên chủ sẽ không khi lúc con trai còn nhỏ một tay dọn phân, một tay dọn nướ© ŧıểυ nuôi lớn. Con trai khóc thì Trương Viễn Tiêu dỗ dành, con trai đói bụng Trưỡng Viễn Tiêu đút sữa bột cho ăn, con trai đi tiểu Trương Viễn Tiêu tự mình rửa ráy, thay tã.
Nếu không yêu thương con trai, nguyên chủ sẽ không nghĩ đến việc mua vườn cây ăn quả, làm từ sáng đến tối, suy nghĩ lập ra một chút thành tích, kiếm thêm chút tiền, mang theo con trai rời khỏi nông thôn bế tắc.
Nếu không yêu thương con trai thì nguyên chủ sẽ không thà mình ăn cơm với dưa muối, mà mỗi buổi sáng nỡ làm một quả trứng chiên cho con trai, mỗi bữa đều chuẩn bị thịt và rau. Mỗi bữa trưa sẽ đưa cơm đến trường cho con trai bất kể nắng mưa.
Nếu không yêu thương con trai, nguyên chủ sẽ không làm việc nhà, từ trong ra ngoài đều giành tự mình làm hết, không nỡ để cho con trai làm một chút công việc vất vả.
Chỉ là cách thức yêu thương con trai của nguyên chủ chung quy vẫn là sai rồi.
Khi nhắm mắt lại, Trương Viễn Tiêu luôn nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên đầu chảy đầy máu ngã xuống đất.
Nguyên chủ không nghe rõ câu Trương Tử Hạo nói trước khi chết, nhưng anh thì nghe được.
Trương Tử Hạo hỏi: — "Cha ơi, cha có yêu con không?"
Thật là bi ai, làm cha con mười mấy năm, đến cả con trai còn không rõ cha ruột có yêu mình hay không, đều này nực cười làm sao.
Người cha trở thành như vậy chắc chắn là một thất bại và bi kịch.
Cảm xúc của nguyên chủ lập tức dâng lên trong lòng, đôi mắt Trương Viễn Tiêu đỏ hoe, cổ họng cũng nghẹn ngào.
Kiếp trước chính vì Trương Viễn Tiêu dùng cách giáo dục bằng gậy gộc nên chỉ tin vào những gì bản thân muốn tin, chưa bao giờ nghe Trương Tử Hạo giải thích, cũng không hiểu được Trương Tử Hạo, thế cho nên sau này ánh mắt Trương Tử Hạo nhìn hắn càng ngày càng xa lạ, sau này dù cho Trương Tử Hạo làm chuyện tốt cũng không muốn giải thích nữa, đến cuối cùng lại mang theo sự trả thù mà chủ động chịu chết.
Một lúc lâu sau Trương Viễn Tiêu mới ngẩng đầu nói: — "Lúc mới bắt đầu đánh nó tôi cũng đau, đánh vào người nhưng đau ở trong lòng tôi, không phải tôi nói dối nhưng loại bạo lực này sẽ trở thành thói quen, sẽ gây nghiện, thậm chí đến cuối cùng sẽ mất đi lý trí".
Trương Viễn Tiêu nhìn về phía Tần Tùng: — "A Tùng, tôi không muốn trở thành người như vậy, cho nên tôi dự định thay đổi, cậu cũng nên thay đổi đi. Cậu không sợ một ngày nào đó vợ của cậu và An An đều sẽ bỏ cậu mà đi sao?"
Tần Tùng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Trương Viễn Tiêu và tầng nước mắt hiện rõ lên trong đôi mắt thì giật mình, từ khi nào mà hắn lại thấy bộ dáng chật vật như vậy của người anh em, cho dù lúc trước mẹ Trương Tử Hạo bỏ đi thì Trương Viễn Tiêu cũng chỉ đỏ hốc mắt, nhưng chưa từng khóc.
Trong lòng Tần Tùng bây giờ không rõ là tư vị gì, chỉ cảm thấy cực kỳ bối rối, hắn cúi đầu, mũi chân đá trái cây thối rữa trên mặt đất, lắp bắp nói: — "Nào, nào có khoa trương như vậy. Hơn nữa, cha mẹ đánh con cái là chuyện thường tình, chẳng phải nói cái gì mà con cái bất hiếu phải chịu đòn roi sao? A Tiêu, chắc là cậu suy nghĩ nhiều rồi. Nhân tiện đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, ngày mai tôi lại đến giúp cậu tiếp".
Nói xong, Tần Tùng giống như là sợ Trương Viễn Tiêu sẽ tiếp tục truy hỏi, nên lập tức bỏ đi.
Trương Viễn Tiêu nhìn bóng lưng Tần Tùng thì khẽ thở dài, một lúc lâu sau tâm tình mới bình tĩnh trở lại.
Đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng anh khuyên nhủ người anh em Tần Tùng này.
Bởi vì kiếp trước vợ của Tần Tùng quả thật đã ly hôn và mang theo Tần An rời đi, nguyên nhân ly hôn thì Tần Tùng không nói, nhưng sau đó nghe nói vỡ cũ của hắn tái hôn, cùng con gái ở trong gia đình kia sống rất tốt.
end 09.