Chương 1
Nhà họ Mặc
Mặc Ngự Ninh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm mình trong bồn tắm, đây là bồn tắm được chế tạo đặc biệt, diện tính rất lớn và cũng rất xa hoa.
Nửa người trên của hắn lộ ra khỏi mặt nước, bắp thịt rắn chắc rất có lực, gương mặt lạnh lùng cương nghị, trông hắn rất đẹp, chỉ là hai chân đã bị cái đuôi cá lớn màu đen thay thế.
Không hiểu sao hắn lại thấy bực bội, hắn đập đuôi một cái tạo thành vô vàn sóng nước, xung quanh bể nước ướt đẫm, du͙© vọиɠ trong cơ thể vẫn chưa phát tiết được chút nào.
Vảy đuôi màu đen của Mặc Ngự Ninh sáng bóng, tráng kiện có lực, là một người cá giống đực cường tráng.
Tay của hắn lần mò tới chỗ nhô lên trên vảy, dùng tay nắn bóp, du͙© vọиɠ không thể phát tiết nên chỉ có thể tự mình động tay, hắn rất kén chọn, không muốn giao phối tùy tiện.
Phần vảy nhô lên trông rất dữ tợn và mạnh mẽ, những chiếc vảy màu đen phản chiếu ánh sáng, di chuyển theo nhịp của những ngón tay thon dài.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Mặc Ngự Ninh cũng bắn ra, đuôi cá của hắn hóa thành đôi chân, hắn lấy khăn tắm bọc cơ thể của mình lại rồi ra khỏi phòng tắm, sau khi thay quần áo thì đến câu lạc bộ Thanh Lam.
Phòng riêng số 1808, hắn không có bạn bè, đến tận giờ vẫn chỉ đến một mình.
Mặc Ngự Ninh ra khỏi phòng riêng đi đến nhà vệ sinh, vừa định rửa mặt thì eo đã bị một cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn ôm lấy.
"Chú ơi, cứu Miên Miên với." Vân Miên sợ hãi, cậu chỉ không muốn ba và anh trai chịu khổ nên một năm trước, họ từ Vân Giang đến Nam Hải, không có tiền, bạn học nói ở đây có thể kiếm được tiền.
Mặc Ngự Ninh không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, khi hắn cúi đầu nhìn gương mặt tinh xảo quyến rũ của bé trai, đôi mắt ngập nước như bé hồ ly đang mơ màng, trông có vẻ vẫn chưa trưởng thành, vì vậy hắn chọn nhúng tay vào việc này.
Vân Miên ôm chú cao to không chịu buông tay, chú ấy khoảng 1m9, rất cao lớn, khiến Vân Miên muốn dính lấy không rời, cậu đã từng thấy người này trong khung hình ở tủ của ba.
"Bạn nhỏ mau ra đây, sếp Trương của chúng tôi muốn gặp cậu." Gã đàn ông dẫn đầu nói với Vân Miên. Vất vả lắm mới lừa được món cực phẩm này vào đây, gã đã tra ra đứa bé này đến từ Vân Giang, có một người ba và anh trai, dù có chết thì bỏ chút tiền ra cũng không ai truy cứu nữa, dù sao thì Vân Giang cũng là một nơi lạc hậu.
"Tôi không biết câu lạc bộ Thanh Lam còn có hoạt động này nữa đấy." Mặc Ngự Ninh lạnh lùng nói.
Lúc này mấy người kia mới nhìn thấy Mặc Ngự Ninh, người này cũng không dễ chọc, thân phận của hắn không tầm thường.
"Ha ha, nói đùa, nói đùa thôi." Tên cầm đầu dẫn vệ sĩ rời đi.
"Đại ca, hay chúng ta ngồi đây canh một lát đi, chờ đứa bé kia ra." Có người đề nghị.
"Ngồi canh gì mà ngồi canh, người này đã lọt vào mắt của Mặc Ngự Ninh, đừng theo nữa, mày đi chọn mấy đứa thông minh xin lỗi sếp Trương đi."
"Chẳng phải chỉ là một người thôi sao, sợ gì chứ." Tên vệ sĩ kia nhỏ giọng kinh thường.
"Á à, đồ ngu." Người mà hacker hạng nhất không điều tra được thông tin, sao có thể là người bình thường, hơn nữa người này rất thần bí, phàm là người đối đầu với hắn không phá sản thì cũng nhảy lầu.
Sau khi mấy người kia bỏ đi, Vân Miên thở ra một hơn, cậu ngoan ngoãn cảm ơn Mặc Ngự Ninh: "Cảm ơn chú ạ."
Mặc Ngự Ninh nhìn bé trai chằm chằm, sau đó hắn cởi cúc áo sơmi, lấy thuốc ra rồi rít một hơi.
Vân Miên cảm thấy bây giờ Mặc Ngự Ninh thật quyến rũ, mặt của cậu đỏ bừng lên.
"Cháu tên gì?" Mặc Ngự Ninh hỏi, đây là lần đầu tiên hắn có hứng thú với một người.
"Cháu tên Vân Miên, chú có thể gọi cháu là Miên Miên ạ." Vân Miên nói, cậu hơi sợ hãi, cậu gửi tin nhắn trên wechat cho ba nói lát mình sẽ quay lại.
"Được, về phòng với chú một lát." Mặc Ngự Ninh quyết định không làm người, hắn thừa nhận hắn cảm thấy có hứng thú với bé trai này. Về đến phòng, hắn đóng cửa rồi khóa trai, sau đó ôm chặt lấy bé trai.
"Chú ơi?" Vân Miên thắc mắc sao chú ấy lại ôm mình.