Sau khi Vân Miên ngủ, Dạ Giang Thần nhích lại gần Vân Dịch Khả, bàn tay của cậu ta luồn vào cọ xát cúc huyệt của anh.
"Đừng vậy mà, Dạ Thần." Vân Dịch Khả đang làm thiên nhân nhưng anh không quan tâm đến sự phản đối của các trưởng lão, một mình dẫn Vân Miên đến thế giới loài người để tìm người kia.
Chỉ là thế giới này quá lớn, người kia quá khó tìm. Cuối cùng anh dừng chân lại Vân Giang, anh gặp một bé trai, bé trai đó thật đáng thương, mẹ là kỹ nữ còn ba hình như là thương nhân, ba mẹ cậu ta đều đã qua đời, cậu ta lại không muốn đến cô nhi viện nên sống như một con sói.
Anh nhận nuôi Dạ Giang Thần, ba người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, Dạ Giang Thần từ từ lớn lên, nhờ sự liều mạng mà xua đuổi được rất nhiều người ăn hϊếp bọn họ.
"Ba ơi." Dạ Giang Thần cũng không rời đi mà một tấc lại muốn tiến một thước, cậu ta nhẹ nhàng mở rộng cho anh, chính người đàn ông dịu dàng này đã cứu cậu ta.
Vân Dịch Khả nhắm mắt lại, người đàn ông anh muốn tìm là Mặc Ngự Ninh, anh từ Vân Giang đến Nam Hải là vì muốn tìm hắn.
Chỉ là hắn sẽ chấp nhận họ sao? Năm đó Mặc Ngự Ninh cứu mình, chắc hắn cũng đã quên dáng vẻ mình mất rồi, có thể sống cùng một thành phố với Mặc Ngự Ninh là đủ rồi, anh vẫn còn Miên Miên và Thần Thần.
Chỉ chốc lát sau giường nhỏ bắt đầu lay động, Vân Dịch Khả chỉ có thể lấy tay che miệng lại, anh sợ sẽ đánh thức Vân Miên, Vân Dịch Khả có thể cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Giang Thần, có thể anh không phải là người cá tốt.
"Ba ơi, con..." Dạ Giang Thần tràn đầy lòng chiếm hữu với Vân Dịch Khả, cậu ta biết Vân Dịch Khả có người trong lòng nhưng cậu ta không quan tâm, bởi vì bây giờ Vân Dịch Khả đang ở trong lòng mình, được mình yêu thương.
Vân Dịch Khả chịu khổ nhiều năm cũng là vì người kia.
"Nhẹ chút." Vân Dịch Khả bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chảy nước mắt, cơ thể anh đã lâu chưa tới kỳ phát tình của người cá, chúng đều bị anh cố gắng ép xuống.
Dạ Giang Thần xoay người đè lên Vân Dịch Khả rồi cᏂị©Ꮒ anh, Vân Dịch Khả đưa tay cởϊ qυầи áo Dạ Giang Thần xuống, sau đó mò vào lớp băng vải.
"Thần Thần, về nhà hãy cởi thứ này ra có được không?" Vân Dịch Khả thuyết phục, thế này không tốt cho cơ thể.
Đôi mắt Dạ Giang Thần hiện lên vẻ mất tự nhiên, cậu ta có làn da ngăm và cao 1m85, tự nhận là người mạnh mẽ nhưng lại là song tính, còn có một cái vυ' bự. Cậu ta không thích chút nào, cậu ta rất thích những người có làn da trắng như Vân Dịch Khả và Miên Miên, rất chán ghét dáng vẻ bất nam bất nữ của mình.
"Thần Thần rất đẹp, con phải học cách chấp nhận." Bầu ngực vừa lớn vừa căng tròn, còn đàn hồi nữa, chỉ là bị siết đỏ lên trông thật đáng thương. Đến tận bây giờ Thần Thần vẫn không chấp nhận nổi chuyện mình không giống bình thường, Vân Dịch Khả khá lo lắng.
Cả người Dạ Giang Thần run lên, ba của cậu ta dịu dàng như thế, khi còn bé cậu ta bị ăn hϊếp, không do dự đánh trả, có bị thương cũng tự mình chịu, mãi đến khi cậu ta gặp Vân Dịch Khả và Vân Miên, đó là hạnh phúc lớn nhất của cậu ta.
Chỉ là khi nhớ đến người trong lòng Vân Dịch Khả, người đàn ông khí thế kia, ánh mắt Dạ Giang Thần dần trở nên ác độc, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng sẽ không buông tay.
Nhìn gương mặt say ngủ của ba và em trai, Dạ Giang Thần đi vào phòng tắm, cậu ta nhìn phòng tắm nhỏ hẹp mà nhíu mày, thầm nghĩ cũng là do mình vô dụng.
Dạ Giang Thần không muốn thấy mình trong gương, ba người họ đều là người song tính. Cậu ta đã từng thấy Vân Dịch Khả và Vân Miên, họ đều trông trắng trẻo và đáng yêu, chỉ có mình cậu ta nhiều lông, trong "bụi cỏ" là cánh hoa hồng hào chưa trưởng thành, còn nhỏ hơn cả ba, vẫn chưa dậy thì xong, hoa huyệt không hoàn chỉnh khiến cậu ta nhìn mà buồn nôn.
Ông trời thật tàn nhẫn, cho cậu ta thân thể cường tráng nhưng không trọn vẹn, cậu ta cam chịu quấn băng vải lên rồi về phòng ngủ, cậu ta không muốn nhìn thấy thứ buồn nôn đó nữa.