Mở đầu cho câu chuyện này, Hoa Chiêu Mộng đang vô cùng vui vẻ, dù sao với bằng cấp học vấn của cậu thì cơ bản rất khó để cậu có thể vào được một công ty lớn nổi danh như vậy.
Đến ngày báo danh, chị gái nhân viên rất thân thiện, thừa dịp không ai chú ý tới còn lặng lẽ ghé vào tai cậu thì thầm rằng: "Người ở trong công ty này rất mê tín dị đoan, những người có cung hoàng đạo trái ngược với nhau tuyệt đối sẽ không trúng tuyển, nhờ có cậu thuộc về tam hợp, họ tên cũng tốt vô cùng, bọn họ nói rằng nếu tuyển cậu vào thì công ty sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi rất coi trọng cậu đấy, chờ một ngày nào đó cậu thăng chức nhanh thì đừng có mà quên tôi nhé.”
Hoa Chiêu Mộng không hiểu lắm về những thứ hoàng đạo này, chỉ biết việc phong kiến mê tín cổ hủ là không tốt, nhưng lòng tốt của chị gái nhân viên này, cậu có thể hiểu được, vội vàng gật đầu đồng ý với đối phương.
Dưới sự dìu dắt của những nhân viên cũ trong công ty, cậu đã dần dần phát hiện ra rằng công ty này, trừ cậu ra, tất cả đều là những người vô cùng ưu tú lỗi lạc, thông minh tuyệt đỉnh với những tấm văn bằng được mạ vàng nạm bạc, và với những cuộc đối thoại đầy sắc sảo cũng như khôn khéo tài giỏi hơn người.
May mắn thay, tiền lương của cậu ít đến đáng thương, thậm chí còn không bằng một phần năm của nhân viên có lương thấp nhất trong công ty lúc bấy giờ, hoàn toàn sẽ không tạo thành sự uy hϊếp đến con đường làm việc cho bất kỳ người nào cả, cho nên tất cả mọi người đều đối xử với cậu rất hiền lành.
Đối với cậu mà nói, việc có thể vào làm cho một công ty lớn như thế này đã là một niềm vui lớn làm rạng rỡ tổ tông rồi, đặc biệt mỗi lần gọi video về gia đình, nụ cười tràn đầy hạnh phúc của ba mẹ đều làm cho cậu cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.
Nghèo thì liên quan gì đâu? Không có tiền đồ thì sao cơ chứ? Cha mẹ vui vẻ mới là đạo hiếu mà cậu nên làm.
Ngày tháng trôi qua trong việc tìm kiếm, tiết kiệm, làm linh vật cho các công ty lớn ở các thành phố lớn.
Ngay khi cậu nghĩ cậu sẽ tiếp tục sống như vậy mãi, thì một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Một buổi sáng trời đổ mưa to, xe buýt bị lỡ giờ, cậu chạy vọt vào cửa xoay của tòa nhà công ty ra sức đẩy mạnh về phía trước, cách một lớp cửa thủy tinh sạch sẽ có thể nhìn thấy các đàn anh đàn chị cùng phòng làm việc đang cung kính đứng thành hai hàng ở trước thang máy, chào đón người đàn ông mặc âu phục cao lớn ở giữa đi đến gần thang máy.
Cậu không biết đó là ai, bóng lưng ước chừng cao hơn một mét chín, đuôi tóc sau gáy rất sạch sẽ đẹp mắt, bờ vai rất rộng, âu phục vừa người thoạt nhìn vô cùng đắt tiền, chiếc quần tây bọc lấy hai chân rất dài, tư thế này xem ra hẳn là thiếu gia của nhà họ Vinh.
Người làm công hèn mọn ở tầng dưới chót chỉ biết công ty này là công ty của nhà họ Vinh, những người đó ngoại trừ họ Vinh thì cái gì cũng không biết, bình thường ngay cả bộ trưởng cũng không gặp được, đương nhiên cậu càng không có khả năng biết đến người cấp trên này.
Hôm nay, tất cả các đàn anh đàn chị đều hơi khom lưng cúi đầu không dám nhìn thẳng người này, đương nhiên cậu càng không dám nhìn, chỉ có thể cố gắng nín thở trốn ở cuối đội ngũ, nghe thấy người kia nói: "Đừng gò bó như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều là người một nhà.”
Giọng nói rất trẻ, câu từ khách sáo khoan dung đến mức chỉ có người thuộc cấp bậc ở trên cùng mới nói được những câu như vậy.
Cánh cửa thang máy mở ra, đại thiếu gia bước vào đầu tiên, kế đó là các anh chị tiền bối thâm niên ấn nút thang máy cho hắn, có điều những đàn anh đàn chị khác lại không dám đi vào, Hoa Chiêu Mộng đứng ở phía sau trong lòng sốt ruột đến sắp khóc lên, cậu đều phải dựa vào tiền thưởng mỗi tháng chuyên cần để sống được đấy, còn tiếp tục như vậy chắc chắn cậu sẽ đến muộn, như vậy sẽ không có tiền để ăn cơm.