Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 17: C6.2

Ít nhất, Carl so với nhiểu người Minh Khương gặp ở hành tinh rác thì tốt hơn nhiều.

Rõ ràng là mang theo một đống người tới tìm Roth gây sự, nhưng trong lúc động thủ, toàn bộ quá trình đều chỉ triệu hồi tinh thần thể của chính bản thân, không có chút ý tứ lấy nhiều đánh ít nào.

Chỉ là chỉ số thông minh hơi thấp.

Minh Khương buồn chán nghĩ thầm, cái chỉ số thông minh này, về sau chỉ có hại.

Tinh thần thể có thể thể hiện nội tâm bản nhân chân thật nhất, giao lang bên chân Carl đã hoảng đến cái đuôi cũng cụp xuống, hoàn toàn đã không còn tính công kích trước đó.

Minh Khương: “Đồng ý rồi thì tránh ra.”

Carl xì một tiếng: “Tao đồng ý đi đài thi đấu mở khiêu chiến, nhưng không biểu thị hiện tại chúng mày có thể rời đi.”

Roth rất tức giận: “Rốt cuộc mày muốn gì.”

Đôi mắt Carl nhìn chằm chằm Minh Khương.

Cơn giận lắng xuống, cậu ta mới nghiêm túc đánh giá nam sinh phía sau đối thủ một mất một còn của cậu ta - Roth.

Ấn tượng đầu tiên chính là một từ ngữ cực kỳ đơn giản: Xinh đẹp.

Cho dù bắt bẻ như Carl, cũng không thể không thừa nhận, đây là một nam sinh rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu xanh thẳm giống như sao trời kia, quả thực là vẽ rồng điểm mắt.

Quan trọng nhất chính là, tinh thần thể thần bí khó lường của câu ấy kia, nhìn dáng vẻ là hệ thực vật. Nhưng tinh thần thể hệ thực vật phần lớn tương đối ôn hòa, ngoại trừ vị trong truyền thuyết tại quốc gia cách vách kia, cậu ta còn chưa nghe nói qua một hệ thực vật nào có thể trói người đánh người như thế!

Đương nhiên, Minh Khương không đánh cậu ta, chỉ là đơn thuần bịt kín miệng cậu.

Nhưng tốc độ ra tay kia, Carl hoàn toàn không phản ứng kịp, chính mình và tinh thần thể đều bị khống chế một lượt.

Đây là một việc cực kỳ đáng sợ trong chiến đấu, nếu hiện tại là chiến trường, còn chưa ra tay đã bị kẻ địch khống chế xong, vậy thì cậu ta mất mạng chắc rồi.

Carl nghe được thanh âm các đàn em thầm thảo luận phía sau.

“Trước giờ chưa từng nghe nói tới một nhân vật như này.”

“Huy chương của nó… Hình như là dân khu tị nạn á.”

Trên Tinh Võng, mọi người thường gọi người tới từ hành tinh rác là dân khu tị nạn.

Người từ địa phương hỗn loạn như hành tinh rác, sức chiến đấu cơ bản đều không yếu. Dưới loại này hoàn cảnh này không thể sinh ra tiểu thiếu gia ngây thơ đáng yêu, mới vừa bắt đầu học sẽ biểu hiện ra sức chiến đấu siêu cao, nhưng phần lớn lại bị giới hạn phát triển.

Hoá ra là dân khu tị nạn, trách không được vừa rồi có thể phản ứng nhanh chóng như vậy.

Carl có chút khinh thường, cố ý kéo dài thanh âm châm chọc Minh Khương: “Người tới từ khu tị nạn… Trách không được không lễ phép như vậy.”

Minh Khương gật gật đầu: “Cậu rất lễ phép, có thể tránh ra không?”

Cậu còn đang vội trở về tưới nước cho Khô Khương đây, không có tâm trí cùng học sinh tiểu học này tiêu phí thời gian.

Roth: “…… Phụt.”

Thấy ánh mắt oán hận của Carl lại chuyển đến trên người mình, Roth vội vàng che giấu ý cười, tránh việc đàm phán thất bại.

“Được rồi Carl, việc này nếu nháo lớn, cha mày tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng buông tha mày như vậy nữa. Ba ngày sau khiêu chiến đài thi đấu, tao sẽ ở đó chờ mày.”

Lời nói của Roth trấn trụ Carl, ánh mắt cậu ta không cam lòng mà liếc qua liếc lại giữa hai người, cuối cùng nói: “Đánh.”

“Nhưng tao muốn cái tên dân khu tị nạn kia…… Bồi tao đánh.”

Carl vốn định gọi là rác rưởi, nhưng khi lời nói sắp ra tới miệng, tầm mắt cậu không tự chủ được mà nhìn về khuôn mặt kinh diễm kia của Minh Khương, hai chữ rác rưởi liền thế nào cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhảy qua.

“Không được!”

“Không sao cả.” Đối diện tầm mắt một đống người thật sự là quá mức nóng bỏng, Minh Khương bị nhìn đến có chút bực bội, duỗi tay móc chiếc mũ trong ba lô ra đội lên lần nữa.

“Vậy được, hy vọng ba ngày sau mày sẽ không thua đến mức đứng khóc trên đài thi đấu.” Carl lưu lại một câu như vậy, sau liền mang một đám người rời khỏi đường nhỏ hẻo lánh này.

Carl vừa đi, Roth lập tức sốt ruột khuyên bảo Minh Khương: “Carl tinh thần lực nó rất mạnh, hơn nữa tính cách mang thù keo kiệt, cậu không cần vì tớ mà đối nghịch với nó.”

“Không phải chỉ vì mỗi cậu.” Minh Khương nhìn về phía không trung.

Thái dương nóng chảy nướng mặt đất, nhiệt nóng làm cổ cậu ra mồ hôi, tóc dài đen nhánh buộc sau gáy, vô cớ khiến cậu càng thêm khó chịu.

Hơn nữa……

Lòng bàn tay Minh Khương nắm nắm khoảng không.

Cái tinh thần thể kỳ quái kia lại ngo ngoe rục rịch muốn nhân cơ hội chạy ra, phiền muốn chết.

Khi tính tình tốt: Nói sao đều không tức giận.

Khi tính tình không tốt: Trực tiếp bộc phát, lập tức ra tay.

-------------DFY--------------